Lúc này Dữu Khánh mới nhận ra mình đã sơ suất, tại sao lại dẫn cả tên đầu trọc này cùng đến đây, Văn Khúc có thể cảm nhận thấy động tĩnh mở ranếu tên đầu trọc này thực sự là Côn nô, hắn không tin đối phương không nhận ra được.
Hắn nhanh chóng đi đến, kiềm chế đám ô hợp hỗn loạn này tại một chỗ, không để bọn họ chạy lung tung, lão đầu trọc cũng được xử lý như những kẻ ô hợp kia, dù sao khi tới xin gia nhập, y giả mạo là một kẻ đi lẻ.
Việc trông coi được giao cho Long Hành Vân và Thanh Nha. Bọn họ tự nhiên cũng biết nặng nhẹ, mặt ngoài nhìn như trông chừng đám ô hợp, thực ra là đang để mắt đến lão đầu trọc kia.
Nam Trúc lại lôi kéo Dữu Khánh đến một nơi hẻo lánh để nói chuyện. Gã hỏi xem có chuyện gì xảy ra, vì sao bọn hắn lại vội vội vàng vàng chạy về đây, Dữu Khánh lập tức giải thích tình huống cho Nam Trúc biết.
Được rồi, việc đã đến nước này, suy nghĩ của Nam Trúc cũng không đặt vào chuyện này mà là chuyện khác, “Ta nói nha lão Thập Ngũ, nếu tên đầu trọc đó thực sự là Côn nô, với thực lực của y, vì sao không động thủ? Trà trộn vào trong chúng ta đến cùng là muốn làm gì a?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây