Trên đỉnh núi, sau khi bay lên cây, Dữu Khánh không có vòng vo, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Văn lão, có một số việc vãn bối không hiểu, hồi đó, sau khi ta rời khỏi Văn thị, Văn thị từng xảy ra một biến cố bi thảm. Ngài ẩn cư tại Tàng thư các Văn thị, cho dù là ngoại nhân, coi như cũng đã nhận ân của Văn thị, vì sao lại ngồi xem bi kịch đó xảy ra?”
Đây là một khúc mắc trong lòng hắn, hắn cho rằng mình đã đem tai họa đến cho Văn thị.
Nói đến việc này, Văn lão trở nên nghiêm túc, trầm mặc một lát rồi khẽ thở dài nói: “Về việc này, phải nói như thế nào chứ? Cũng không phải là ta ngồi xem. Ta vốn không có hứng thú và cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện hàng ngày của Văn thị, ta cũng không quản tới chuyện hưng suy của Văn thị. Ta sẽ không quan tâm đến những chuyện của Văn thị không liên quan đến Tàng thư các, những ân ân oán oán kia lại càng không liên quan đến ta. Ta đâu biết được sẽ có người đột nhiên hạ độc, đến khi động tĩnh truyền tới chỗ ta thì tất cả đều đã muộn.
Ta đã biết việc Văn Hinh sẽ tiếp nhận chức vụ gia chủ, Văn Mậu đã nói cho ta biết từ trước. Mặc dù không biết vì sao Văn Mậu lại chọn cháu gái tới kế thừa vị trí của mình, nhưng đó không phải là điều ta cần quan tâm. Sự tồn tại của mạch này của ta, chỉ có người kế nhiệm gia chủ Văn thị biết rõ. Sau khi Văn Hinh xem đồ vật mà chỉ có người đảm nhiệm gia chủ có thể được xem thì tự sẽ biết được. Mục đích Văn Mậu nói cho ta biết trước là vì lo lắng sau khi mình mất, tôn nữ kế vị sẽ gây ra phong ba hoặc biến cố. Ngươi cho rằng Văn thị không có nền móng sâu xa nhưng lại có thể truyền thừa nghìn năm mà không có nguyên nhân gì sao?”
Những lời này đã giải tỏa sự nghi hoặc trong lòng Dữu Khánh, đồng thời lại khiến lòng hắn sinh ra nghi hoặc mới, “Sư môn của tiền bối nâng đỡ cho Văn thị nghìn năm?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây