Hướng Lan Huyên nhìn hắn chăm chú, đã nhận ra được, nếu như vừa rồi tên này không có nói đối, vậy thì tối hôm qua chắc hẳn hắn đã chơi trò di hoa tiếp mộc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lập tức quét qua đám người Tam Tiên bảo, nhưng mà Tam Tiên bảo có quá đông người, nàng cũng không có nhìn kỹ từng người, cho nên không thể biết được hết mọi người, nhìn cũng là vô ích.
Nàng cũng biết rõ, nếu như thật sự muốn che đậy cho người nào đó rời đi, không chừng người ta đã thoát thân ở trong nước rồi, bây giờ nàng tới đây kiểm tra là đã muộn.
Hơn nữa, nàng chỉ muốn biết rõ tình hình mà không phải cố ý đến đây gây phiền phức cho Dữu Khánh, nàng không nói thêm gì nữa, hất mái tóc, như cười như không nói: “Thám Hoa lang, ta quá giang thuyền của ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Nghe lời nói này, Dữu Khánh than thở: “Ta dám có ý kiến sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây