Dữu Khánh: “Ngay cả một người có thân phận và địa vị như tiền bối đều có thể khuất phục, huống chi là những tộc nhân khác? Có thể có khả năng này hay không, hồi đó, khi Lý Trừng Hổ huyết tẩy Hổ Phách hải, ông ta cũng rất bất ngờ với việc tiền bối có thể đột phá vòng vây, ban đầu ông ta không có ý định cứu tiền bối, nhưng khi phát hiện thấy tiền bối trốn thoát được, ông ta mới nghĩ cách để cứu tiền bối?”
A Lang đại cô: “Lại nói nhảm, không biết ta đã trốn thoát, làm sao tới cứu ta?”
Dữu Khánh: “Ý của ta là, nếu như có tộc nhân Hổ Phách tộc khác trốn thoát, ông ta cũng sẽ cứu, sau đó sẽ để cho tình cờ phát hiện ra quyển sách cổ này. Đương nhiên, với thực lực của những người khác, có khả năng không chạy trốn được xa như vậy. Ông ta cứu tiền bối vừa tính ngẫu nhiên vừa có tính tất yếu. Căn cứ vào những gì chúng ta tìm hiểu được, những Hổ Phách tộc khác chưa chắc đã biết được chuyện các bức điêu khắc trên vách địa cung.”
A Lang đại cô: “Nói lui nói tới, chẳng phải ngươi muốn nói là hắn rắp tâm bất lương, mơ ước tiên phủ sao? Lẽ nào các ngươi tới đây không phải vì tiên phủ ư? Đã biết được sự tồn tại của tiên phủ, có mơ ước với tiên phủ thì thế nào? Chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường sao?”
Trùng Nhi có phần lo lắng nói: “Đại cô, không phải như vậy, tiên phủ thật sự rất nguy hiểm, Trừ khi không phải thật sự bất đắc dĩ, thì không thể đi vào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây