Bầu không khí tại hiện trường trong nháy mắt liền tràn ngập cảm giác áp bách, ngay cả Hướng Lan Huyên, người không có liên quan gì cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn mà Tương La Sách đang gánh chịu, nói ra lời này, dường như có ý tính sổ.
Hướng Lan Huyên biết rất rõ, mỗi khi đến thời khắc quan trọng như vậy, với tình huống tương tự như của Tương La Sách, sự sống chết hoàn toàn phụ thuộc vào một ý nghĩ của Địa sư.
Trong khi đó, với tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, Tương La Sách cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực, lão ta biết rõ lúc này có viện cớ như thế nào đi nữa đều vô ích, lão ta hạ thấp người, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói: “Phụng lệnh làm việc, Vương gia có lệnh, không dám không theo, mong được Địa sư rộng lòng tha thứ!”
Địa sư chậm rãi quay người lại, từ trên cao nhìn xuống, tập trung ánh mắt nhìn kỹ lão ta một lúc, sau đó lại chậm rãi bước đi, “Đừng nói là ta không cho cha con các ngươi một cơ hội, tự các ngươi hãy quyết định có nên thả người hay không. Nếu có vấn đề gì, chính các ngươi tự gánh chịu hậu quả.”
Vừa dứt lời, thân thể ông ta lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây