Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ngoi lên mặt biển theo sát phía sau, Thanh Nha phá nước lao lên lại chưa vừa lòng, y đưa tay đẩy hai người ra, áp sát đến bên cạnh Dữu Khánh, nhìn chằm chằm vào mặt Dữu Khánh, sắc mặt âm trầm hỏi: “Thám Hoa lang, chuyện kho báu đó, ngươi không phải đùa giỡn ta chứ?”
Dữu Khánh kỳ quái hỏi: “Ngươi cảm thấy có cần phải lấy việc này ra đùa giỡn sao?”
Thanh Nha nói:
“Nhưng vì sao ta càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp? Ngươi rời đi vội vàng như thế, ta thấy ngươi dường như không có hứng thú gì với kho báu đó. Hơn nữa, vừa rồi, theo ta quan sát, ngươi hình như hoàn toàn không có biểu hiện nào muốn tìm kho báu.”
Dữu Khánh cười hắc hắc vui vẻ, bộ dạng có vẻ kỳ quái với nghi vấn của Thanh Nha, “Thanh gia, ngươi làm sao biết được ta không bỏ công sức vì chuyện kho báu chứ? Ta vì sao phải để cho ngươi biết được những gì ta đã âm thầm làm ra? Ngươi cho rằng Lý Trừng Hổ có thể vô duyên vô cớ ban thưởng những Hổ phách nữ đó cho nghĩa tử của ông ta sao? Phía sau tất cả những điều này đều phải bỏ công bỏ sức, ngươi có hiểu hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây