Trong hành lang Nội cung, mấy người đến trước đang phẩm trà, có các loại trái cây và điểm tâm, Thanh Nha ngồi đó hầu hết thời gian vẫn chỉ là bóc ăn đậu phộng trong túi của mình, Tương Hải Hoa phụ trách tiếp khách.
Nhìn thấy Nam Trúc cùng theo Dữu Khánh đi đến đây, Mục Ngạo Thiết và Trùng Nhi đứng bật dậy, đều vô cùng kinh ngạc, cùng đi đến đón và dò hỏi nguyên nhân, Nam Trúc vẫn ứng phó bọn họ với bộ dạng yếu ớt.
Nữ nhân tỉ mỉ, Trùng Nhi nhìn thấy biểu hiện bệnh tật của gã, không tránh khỏi cất lời quan tâm về tình trạng cơ thể gã, “Thất ca, vết thương thế nào rồi?”
Nghe hỏi về điều này, Nam Trúc liếc nhìn Dữu Khánh rồi dùng lại lí lẽ cũ, “Đã có một chút khởi sắc rồi, nhưng để chữa trị tận gốc sẽ còn có phần phiền phức. Dược Đồ nói rằng, làm nhiều thêm một số thử nghiệm, không hằn là không thể khỏi hẳn, nhưng các loại dược liệu của người ta cũng không phải từ trên trời rơi xuống, phải tiêu tốn không ít sức lực và rất nhiều tiền để thu thập các loại dược liệu từ khắp nơi, người ta nguyện ý chữa trị đã là rộng lòng giúp đỡ rồi, không có khả năng còn để cho người ta cho ngược lại mình a. Ai! Thôi mặc kệ đi, có thể sống ngày nào tính ngày đó.”
Nghe được những lời này, Trùng Nhi ngây người nhìn gã, trên mặt mang theo nét đau buồn đồng cảm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây