Sau khi tìm tới tìm lui, ngoại trừ mật đạo tiến vào đây và hai cái thông đạo sau hai cánh cửa hai bên ra, Thanh Nha không tìm được không gian ẩn giấu nào khác, con đường đi vào đã đi qua một lần, bây giờ khả năng lớn nhất là nơi chứa bảo có liên quan đến một trong hai thông đạo đó, nhưng y không dám dễ dàng đi mạo hiểm.
Quay đầu lại, thấy Dữu Khánh vẫn còn đang nhìn chằm chằm những bức điêu khắc trên vách, như đang thưởng thức, y thực sự không nói nên lời. Y đến gần vỗ vào cánh tay hắn, gọi ‘này’ một tiếng, và nói:
“Chúng ta tới đây tầm bảo, không phải đến xem ‘Xuân cung đồ’, nếu như ngươi thích thứ này, trên hoa thuyền có sẵn, hơn nữa còn là hàng sống sờ sờ, lát nữa để ngươi xem cho đã, bây giờ chúng ta tìm hiểu cho rõ chuyện bảo tàng trước đã.”
Những lời này khiến Trùng Nhi mặt đỏ tới mang tai, rất ngượng ngùng, nàng thấy xấu hổ khi nhìn những hình ảnh đó, nàng cũng không nghĩ tới trên vách tường trong địa cung của Hổ Phách tộc lại khắc đầy những hình ảnh như vậy.
Đối với sự hiểu lầm đó, Dữu Khánh không hề để ý tới, sau một lúc trầm tư, hắn chậm rãi nói ra: “Thanh gia nói có lý, quả thực chúng ta cần phải biết rõ đã rồi tính tiếp. Trước tiên trở về đi.” Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây