Trên biển ngồi thuyền, lên bờ có xe, rèm xe kéo kín, che giấu thân phận của nhóm người, dọc theo đường đi, tiếng ồn ào náo nhiệt của sự phồn hoa dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại có tiếng gió thổi và tiếng chim hót.
Sau khi xuống xe, trước mắt là một khu rừng đan xen giữa dừa và các loại cây cối khác, ánh nắng mạnh mẽ chiếu xuyên vào, hoàn cảnh rất thanh tịnh, một sự yên tĩnh đem tới cho người ta một loại cảm giác đột nhiên thoát khỏi chốn phồn hoa, dường như ngay cả nhiệt độ cũng hạ thấp xuống không ít.
Sau khi trao đổi với Tương Hải Hoa mấy câu, bảo vệ nơi này đã khiến cho Tương Hải Hoa phải cau mày, bởi vì họ có thể để cho bọn họ đi vào, nhưng chỉ cho phép một ít người vào mà thôi, những hộ vệ lộn xộn kia đều phải dừng lại ở đây, vì nơi đây tạm thời không thể tra rõ được nền tảng của những hộ vệ đó.
Tương Hải Hoa cố ý nhấn mạnh thân phận của Triêu Dương công chúa, nhưng thậm chí ngay cả công chúa cũng không thể khiến cho bảo vệ nể mặt, chỉ cho mang theo hai gã thị nữ giả nam đi vào, nói rằng họ cũng là phụng lệnh làm việc, trừ khi Tương La Sách lên tiếng, nói cách khác, đây cũng là ý của Tương La Sách.
Tương Hải Hoa ít nhiều có chút ngạc nhiên, phụ thân tại sao lại không nể mặt công chúa chứ, nơi này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây