Nghe lời nói này, Nam Trúc thoáng sửng sốt một chút rồi hiểu được ý của hắn, chỉ cần phượng vũ ở trong đó, đốt luôn một lần sẽ không sai, nhất định phù hợp với câu “Đốt tại thiên đỉnh” đó.
Cách nghĩ này không sai, nhưng rõ ràng có vấn đề, gã tức giận hỏi: “Ngươi không phải đang tán nhảm sao? Lỡ như ‘Phượng đài’ đó không phải là ‘Thiên đỉnh’ thì làm sao bây giờ? Chẳng phải đã đốt phượng vũ một cách lãng nhách sao?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Vậy ngươi nói xem, làm sao để xác định có phải là ‘Thiên đỉnh’ hay không?”
“Cái này…” Nam Trúc nghẹn lời, lắc lắc đầu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra cách nào khác để xác định, gã chỉ có thể thở dài nói: “Nhưng ngươi mạo muội đi thử như vậy cũng không phải là biện pháp nha! Không ngại tiếp tục tìm xem đã, nếu thực sự tìm không ra nơi nào khác, lúc đó đi thử cũng không muộn. Thừa dịp này, xác minh lại xem trong số những chiếc lông vũ đó đến cùng có phượng vũ hay là không.”
Mục Ngạo Thiết khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý với ý kiến của Nam Trúc, “Có được phượng vũ thực sự mới có thể chân chính xác định ‘Thiên đỉnh’ có đúng là thật hay không, ‘Thiên đỉnh’ thật mà phượng vũ giả cũng vô dụng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây