Dữu Khánh nhanh chóng chui ra khỏi mặt nước, Tô Bán Hứa cũng thoát ra theo.
Dữu Khánh đứng ở trên mặt nước nhìn khắp nơi xung quanh, hắn tất nhiên không nhìn thấy được bóng dáng của Hướng Lan Huyên, trong lòng hoang mang mờ mịt, đây là loại mịt mờ hoang mang với con đường phía trước, trời đất bao la không biết đi phải phương nào, khi biết được tình cảnh hiện tại, ngoại trừ giãy giụa hấp hối ra, hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy tâm tình hắn tựa hồ có chút không ổn, Tô Bán Hứa cất tiếng hỏi.
“Không có gì.” Dữu Khánh nói như vậy, nhưng trong vô thức hai chân lại khép khép kẹp kẹp lại với nhau, phía dưới đũng quần vẫn còn đang ngấm ngầm đau. Hắn nhìn nhìn sắc trời, nhanh chóng đạp sóng lướt trở về, không tiện để cho Phượng Tàng Sơn đợi lâu.
Tô Bán Hứa không có lựa chọn khác, trực tiếp đi theo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây