Lưỡng Tiêm trại, trong một căn nhà gỗ kiên cố và rộng rãi, Phượng Tàng Vân và Trữ Bình Côn ngồi đối diện nhau ăn uống.
Sau khi trở về từ Đại Hoang tự, hai người dường như có xu hướng uống nhiều rượu, khi nào trên người cũng toát ra đầy mùi rượu, điều này có liên quan đến tâm trạng của bọn họ.
Một vị sơn chủ lớn tuổi nhất của Phượng tộc, thực sự là bởi vì đã quá lớn tuổi, cũng sắp đến ngày ra đi, thường xuyên phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không còn sức lực nào để quan tâm sự vụ, trước lúc tới Đại Hoang tự liền đưa ra quyết định, muốn rút khỏi để an dưỡng tuổi già, bây giờ có thể nói đã đến lúc thoái vị. Bởi vì Phượng Tàng Sơn khẳng định được thực lực và lập công lao tại Đại Hoang tự, về cơ bản việc gã kế vị là kết quả đã được xác định.
Bây giờ, toàn bộ Phượng tộc đều đang thảo luận về việc này, ngay cả Trữ Bình Côn cũng có nghe nói đến.
“Lão ngũ thực sự là luôn một mực âm hiểm, che giấu quá sâu. Trữ huynh, đối với việc buôn bán đặc sản Phượng tộc, e rằng ta không thể nói giúp được gì rồi. Ta bồi tội với ngươi trước.” Phượng Tàng Vân giọng lè nhè có phần không rõ tiếng, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây