Dữu Khánh: “Ta cưỡng từ đoạt lý ư? Được, vậy ta hỏi ngươi, sau khi ta cùng với Phượng tộc đến hạ trại dưới chân Thiên Tộc sơn, ngươi và Bặc Tang Tang có lập tức chạy tới đe dọa ta hay không? Có nói rõ cho ta biết, muốn đối phó ta hay không? Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi trả lời, lúc đó người của Quy Kiếm sơn trang và Cẩm quốc tiền trang cũng có mặt tại đó, đều đã nghe được, không phải ngươi muốn nói sao thì nói.”
“Ta…” Long Hành Vân thoáng nghẹn họng, nhưng vẫn không phục, nói: “Cảnh cáo ngươi thì như thế nào?”
Dữu Khánh tiếp tục ép hỏi: “Sau đó, ngươi có phải đã thông đồng với Trữ Bình Côn để hãm hại ta hay không? Một đám người chúng ta bị bắt lên Thiên Tộc sơn, có phải vì bị Trữ Bình Côn giở trò quỷ không? Có đúng là ngươi âm thầm đứng phía sau tham dự?”
Long Hành Vân lúc này có phần hết lời chống đỡ, việc này gã không thể phủ nhận, Ngân Sơn Hà cũng biết, gã tin rằng mẫu thân cũng đã biết, gã chỉ có thể hừ một tiếng, xem thường.
Dữu Khánh tiếp tục làm một loạt câu ép hỏi, “Toàn bộ sự kiện Đại Hoang tự, ta không thể xem được cái gì, ngược lại còn trở thành trò vui trong mắt người khác, đứng phơi nắng dãi gió dầm sương tại Thiên Tộc sơn đủ mười ngày, thật vất vả mới được thả ra, ngươi và Bặc Tang Tang có phải là đã triển khai hành động hãm hại chúng ta hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây