“Cái gì?” Nam Trúc không cho rằng mình nghe lầm, mà cho rằng Dữu Khánh đã nói sai, “Ngươi nói gì, mật báo cho Trữ Bình Côn?”
Bộ dạng Dữu Khánh như muốn nói “Ngươi nghĩ sao”.
Nam Trúc kinh ngạc hỏi: “Lão Thập Ngũ, ngươi không có lầm chứ, ngươi muốn giết Trữ Bình Côn, còn báo tin cho Trữ Bình Côn?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Ngươi có bệnh hả? Không mật báo, làm sao người ta biết được là ai giết? Không báo tin, chỉ cần Trữ Bình Côn chết đi, mọi người đều sẽ trực tiếp nghi ngờ là do ta làm, vậy giết Trữ Bình Côn còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ vì tự tìm rắc rối thôi sao?”
Nam Trúc trong nháy mắt liền thông suốt, đột nhiên hiểu được lão Thập Ngũ muốn làm gì, gã dần dần trợn to hai mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây