Mặt Chu Khinh Ngữ đỏ bừng, ngón tay nhỏ xinh bẽn lẽn gõ lên tủ đầu giường:
“Anh Dục Bạch quan tâm đến cháu như vậy sao!”
Dì Phùng dịu dàng nói:
“Tất nhiên rồi, thằng bé do dì nuôi lớn, nó quan tâm cháu thế nào dì không biết sao? Nó chỉ là không giỏi ăn nói, không biết nói những lời ngọt ngào thôi. Nhưng Khinh Ngữ, cháu phải tin rằng Dục Bạch rất yêu cháu. Giờ nó nỗ lực làm việc cũng chỉ vì muốn sau này cưới cháu thật vẻ vang!”
Đôi mắt Chu Khinh Ngữ ửng đỏ, cô gật đầu thật mạnh:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây