Nhan Hề ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của Chu Yến Từ, hàng mi dày của anh phủ một lớp sương giá mỏng.
Trước khi cô ngất đi, chẳng phải cô đã suýt đâm vào tảng đá sao? Là Chu Yến Từ đã cứu cô ư?
Áo chống lạnh của anh rách nát, vết thương trên mắt cá chân vốn đã đóng vảy nay lại rỉ máu. Dòng máu ấm nóng thấm vào ống quần, giờ đã gần khô.
Mũi Nhan Hề cay xè, hốc mắt đỏ lên.
Tại sao lại phải cứu cô? Anh vốn đang bị thương, làm anh hùng làm gì chứ! Cô chỉ là một người qua đường vô danh, cùng lắm thì bị gãy xương. Còn anh chẳng lẽ không biết tình trạng của mình sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây