Sắc mặt ông cụ Bùi trầm xuống: “Chẳng lẽ vì cô ta mà Khinh Ngữ không đến dự tiệc thọ của ông sao?”
Bùi Dục Bạch giật mình, lập tức cảm thấy như kim châm vào lưng. Ngay cả bàn tay đang nắm chặt tay Diệp Lạc Y cũng trở nên cứng ngắc, mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng.
“Sao có thể vậy được, ông nội? Khinh Ngữ… cô ấy nhớ nhầm giờ thôi, nếu không cô ấy chắc chắn sẽ đến!”
Ông cụ Bùi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nể mặt cháu trai vài phần.
Chống gậy bước đi, giọng nói ông chậm rãi nhưng từng chữ như đinh đóng cột: “Dục Bạch, nhà họ Bùi chúng ta ở Hải Thành cũng được xem là danh gia vọng tộc, yêu cầu với cháu dâu của ông rất cao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây