Trong lúc nói chuyện, Tằng Soái đưa tay sờ ổ khóa nhỏ tràn ngập trên cầu treo, cười nói: “Nơi này còn là địa điểm du lịch, rất nhiều người ở đây treo khóa này.”
Lôi Trạch Khoan theo đó bất đắc dĩ cười cười, nói: “Cũng không phải khu du lịch, nhưng trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, còn có cầu treo hiếm có.”
“Rất nhiều thanh niên trẻ tuổi thích tới đây chụp ảnh.”
“Đầu tiên có người cung cấp manh mối ở đây, có lẽ cũng là bởi vì cây cầu kia......”
Đang nói thì y thấy Tằng Soái vịn lan can, ngồi xổm xuống trên cầu treo, tưởng hắn thất vọng với hành trình lần này, vội cúi người, an ủi: “Không phải thì không phải, rất bình thường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây