Liễu Mộng Dao khó hiểu mà quay đầu lại nhìn, ngày thường Trần Chính Hào rất ít nói cười, nhưng bây giờ lại cười đến vui vẻ như vậy, đúng là kỳ lạ: “Sao vậy Hào ca, có gì buồn cười sao?”
“Khụ……”
Trần Chính Hào hắng giọng, thu liễm vẻ tươi cười trên mặt, sau đó lại liếc về phía “A Di” ở phía sau Hứa Trăn, nói: “Không có việc gì, khẩu âm “Dì có biết không?” vừa rồi của cô chọc đúng điểm cười của tôi.”
Liễu Mộng Dao sửng sốt một hồi, nói: “Tôi có khẩu âm sao? Tiếng phổ thông của tôi đủ tiêu chuẩn đấy!”
Trần Chính Hào miễn cưỡng xụ mặt, lôi kéo bé gái trong nhóm của bọn họ rời đi, lại nói: “Có một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây