“Khụ khụ, khụ khụ…” Hắn ho khan vài tiếng, khuôn mặt vừa mới trắng bệch như tro tàn bây giờ xuất hiện nụ cười ôn hòa, sát khí trong mắt giờ đây cũng tan thành mây khói.
Sư huynh nhìn thấy biểu cảm này của hắn, không nhịn được mà quay đầu đi.
“Ngươi đã bệnh thành thế này, cũng không có gì thú vị.”
Trong tay hắn ta cầm trường đao, lại chậm chạp không chịu đâm xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Nhưng nếu như giết ngươi, trên đời này sẽ có thể chỉ còn lại một mình ta một người…”
Khi sư huynh đang do dự, người đang ngã trên tuyết, Cận Nhất Xuyên bỗng thoáng nhìn: trên mái hiên có một quả bom đang nhắm vào lưng của sư huynh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây