Trước máy theo dõi, Lâm Gia nhìn lại một đoạn vừa rồi, gần như không tin vào hai mắt mình.
Thiên a…… đóng một phân đoạn thì không có cảm giác gì, nhưng sau khi kết nối lại với nhau thì lại thành một cảnh tràn trề cảm xúc như vậy sao?
Hóa ra, tiết tấu thật sự còn quan trọng hơn là diễn xuất của bản thân?
Cô không khỏi quay đầu nhìn Hứa Trăn đang đứng bên cạnh, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “A Trăn, cậu thật là lợi hại!”
“Sao cậu có thể nắm giữ được tiết tấu của toàn cảnh? Tôi cảm thấy bản thân mìn sẽ không làm được điều này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây