Hứa Trăn ngửa đầu nhìn hướng Thái Thực Tiễn, bên trong mắt mang một chút đắc ý mà nói: “Bây giờ suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy lúc ấy chính mình đặc biệt lỗi lạc.”
“Tôi cũng không tức giận, cũng không khóc, cũng không quậy, tự mặc đồ cho bản thân, thu dọn xong xuôi đồ vật rồi đứng ngay kế bên giường bệnh mà nói với bọn họ, “tôi muốn về nhà.”
“Sau tới bọn họ thật sự đã đưa tôi trở về.”
“Trên đường tôi không hề không khóc.”
“Thẳng đến khi lái xe đến dưới núi, tôi từ xe đi xuống thì thấy sư phụ mặc một bộ tăng bào màu xám có độn bông đứng tại cửa thôn chờ tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây