Hết lần này tới lần khác Cố Kiêu Nam cũng bướng bỉnh, nói: “Trừ phi cô đồng ý với tôi, nếu không... cô hãy để tôi chết ở chỗ này đi.”
Rất nhanh, trong đường thoát hiểm trống trải chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa “sầm” một tiếng.
Trong hành lang mờ tối chỉ có một ô cửa sổ nho nhỏ, ánh nắng chiếu vào, phân chia ra từng mảng tối mảng sáng đan xen nhau.
Anh trốn ở chỗ tối nhất, hoàn toàn không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là nụ cười khổ tịch mịch trên khóe môi anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây