Chợt, anh ta nhếch môi cười một cái: “Cậu sẽ không cho rằng chỉ nói hai câu như vậy, liền muốn tôi tin tưởng cậu đấy chứ?”
“Tôi chỉ nói rõ thôi, tin hay không tùy anh.” Tần Man lấy bất biến ứng vạn biến trả lời.
Cố Kiêu Nam nghe cô nói vậy, cười đút hai tay vào trong túi quần, tiếp đó không hề keo kiệt khích lệ nói: “Cậu thật sự rất thông minh, biết tôi cố ý để bọn họ chuyển lực chú ý sang cậu, cậu liền lập tức yếu thế, bây giờ lại dùng những lời này ý đồ lừa gạt tôi, thật ra tôi tin hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là cậu đã chôn xuống cho tôi hạt giống hoài nghi.”
Dưới hoàng hôn, gió đêm khô nóng mùa hạ thổi tới, cả người anh ta đưa lưng về phía sân huấn luyện trống trải nơi xa, nhìn qua tựa như hòa vào trong mảng màu tối này.
Làm cho lòng người sinh ra một cảm giác kỳ quái khó hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây