Xuyên qua kính chắn gió, Tần Man nhìn thấy một chiếc xe đỗ cách đó không xa, Thẩm Gia Đồng bước xuống từ trong xe, chạy chậm tới.
Sau khi nhìn thấy người, trên mặt anh ta thở phào rất rõ ràng.
“Cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng ra, anh lo lắng sắp chết mất!” Nói xong Thẩm Gia Đồng liền mở cửa xe cho cô, sau đó nói với Tương Châu: “Cám ơn chỉ đạo viên đã đưa em gái tôi ra ngoài.”
Tương Châu cười cười: “Không có việc gì, khách khí rồi.” Tiếp theo lại chuyển ánh mắt sang người Tần Man, hiếm khi thuyết phục thấm thía: “Về sau cô hãy sống tốt. Tuy không thể vào bộ đội, nhưng người còn sống thì còn có rất nhiều khả năng, đừng từ bỏ.”
“Cảm ơn.” Tần Man gật đầu nói cảm ơn rồi xuống xe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây