Hạ Thường Lương đứng ở đó thấy cô chậm chạp không nói lời nào, liền hừ lạnh một tiếng: “Nói đi, rốt cuộc Cố Kiêu Nam hứa hẹn với cô cái gì mà cô giúp cậu ta như thế? Lúc trước cậu ta phản bội bộ đội, nuốt riêng súng ống đạn dược, còn bày mưu mưu sát chiến hữu, là tội không thể tha thứ! Mà cô...”
Ông ta còn chưa nói hết lời đã nghe thấy Tần Man cắt ngang: “Đó là binh lính mà ông một tay bồi dưỡng.”
Sắc mặt cô lạnh lùng, trong lời nói có thể nghe ra được tâm trạng cô giống như đang kìm chế.
“Rốt cuộc ông đang nói lời này với tâm trạng gì vậy.”
Tần Man chất vấn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía ông ta, giống như muốn nhìn thấu trong lòng ông ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây