“Cái gì? Cùng ăn cùng ở? Trong bộ đội chẳng phải mỗi người một phòng đơn sao?” Thẩm Lộ bày ra dáng vẻ khiếp sợ, hai mắt khẽ đảo liền muốn ngã về sau: “Trời! Thanh danh của Tiểu Man...”
Thẩm Gia Đồng vội vàng đỡ bà ta, lo lắng hô: “Mẹ! Mẹ!”
Thẩm Lộ đổ vào trong ngực con trai mình, khóc ồ lên tại chỗ: “Là mẹ không tốt, cha con nói đúng, là mẹ không tốt! Mẹ mà biết là cùng ăn cùng ở, đánh chết mẹ mẹ cũng sẽ không đồng ý để cho con bé đi, cái này. . . Cái này, sau này Tiểu Man phải làm sao bây giờ a!”
Tần Hoành Đào nghe thấy mà tâm phiền không thôi: “Khóc cái gì mà khóc! Bây giờ mới biết thì còn nói chuyện gì nữa!”
Đôi mắt Thẩm Lộ đỏ bừng, sốt ruột nắm lấy tay của ông ta: “Hồng Đào, anh hãy mau đi cầu xin doanh trưởng người ta, để anh ta mau chóng thả Tiểu Man ra đi! Tiểu Man nhất định phải trở về bình an a, nếu không em biết ăn nói thế nào với mj con bé đây!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây