Nhưng bên kia điện thoại Cố Kiêu Nam lại nói: “Bọn họ đang bận những chuyện khác, chờ tới lúc đón được tôi, đoán chừng phải đợi đến buổi sáng ngày mai.”
“Vậy anh hãy tự mình bắt xe taxi.”
“Tôi đang ở chỗ bến tàu, hoang vắng đến nỗi không có cái gì, xe taxi ở đâu ra.” Nói đến đây, bên kia điện thoại Cố Kiêu Nam liền bắt đầu bắt đầu bán thảm: “Có trời mới biết bây giơ tôi vừa lạnh vừa đói, lúc đầu đang lái xe yên lành, kết quả đột nhiên liền thả neo. Thả neo thì thả neo đi, nghĩ đến tốt xấu còn có một bữa cơm của người nào đó, kết quả ai biết người nào đó cứ như vậy cho tôi leo cây, đáng thương cho tôi bây giờ đang ở một thành phố xa lạ, một hạt gạo cũng không có là ăn, thật sự vô cùng đói...”
Tần Man bị tiếng lải nhải trong điện thoại quấn lấy rất là đau đầu cuối cùng đành phải nhượng bộ: “Được rồi, tôi đã biết! Gửi tọa độ cho tôi, tôi tới đón anh.”
“Được rồi! Vậy tôi chờ cậu nhé!” Trong nháy mắt, giọng điệu bên kia điện thoại liền khôi phục lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây