Cố Kiêu Nam cười khẽ một tiếng: “Một mình?” Anh lắc đầu, tiếp theo lại nhìn về phía đường chân trời xa xôi lần nữa: “ mỗi người bộ đội đều có chức trách đi giữ gìn nơi này, đã thân mặc quân trang thì phải bảo vệ cẩn thận nơi này, tôn nghiêm, tín ngưỡng, và linh hồn của nó! Mỗi một thứ, đều không thể rung chuyển được.”
Ánh mắt anh hướng về phía phương đông, Tần Man biết anh đang nhìn nơi nào.
Đó là phương hướng của Khu 9.
Lưng anh thẳng tắp, trong đôi mắt đen nở rộ một thứ thần thái không lời nào có thể diễn tả được.
Tần Man cứ nhìn anh như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây