Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 50: Lần này có lẽ xong đời thật rồi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Rất nhanh, hai huấn luyện viên kết thúc buổi nói chuyện, Khổng Nghĩa định rời đi.

Mà vào lúc này, lớp trưởng Hứa Cảnh Từ lại hô một tiếng: “Cúi chào!”

Vừa dứt lời, người trong lớp đồng loạt giơ tay, hành lễ vô cùng có lực và tiêu chuẩn với Khổng Nghĩa.

Cho dù trong khoảng thời gian này Khổng Nghĩa chưa từng nương tay huấn luyện bọn họ, nhưng khi biết anh ta sắp rời khỏi thì bọn họ mới phát hiện thì ra tình cảm thầy trò đã sớm nảy sinh từ lúc nào không hay.

Bây giờ trông thấy anh ta sắp đi thật, một số nam binh bỗng cảm thấy mắt mình cay cay.

Khổng Nghĩa đang chuẩn bị rời đi thấy cảnh này thì sống mũi cũng không khỏi cay cay.

“Đám tiểu tử các cậu tập luyện tử tế cho tôi, đừng làm tôi mất mặt.” Anh ta khàn giọng ra vẻ răn dạy đám người này, sau đó mới đáp lễ với bọn họ.

Cố Kiêu Nam đứng ở bên cạnh vỗ bả vai Khổng Nghĩa, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ thay cậu chiếu cố tốt bọn họ.”

Tư thái đó rất là nghiền ngẫm.

Khổng Nghĩa cau mày một cái, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, chỉ ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

“Được rồi, tôi đói rồi, ăn cơm trước đã, lát nữa chúng ta làm quen lẫn nhau.” Cố Kiêu Nam nói xong thì tự mình rời khỏi sân huấn luyện trước, đi về phía nhà ăn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau đó chỉ có thể đi theo vị huấn luyện viên mới này đến nhà ăn.

Tần Man tụt lại sau cùng, cô nhìn bóng lưng Cố Kiêu Nam, không khỏi cau mày.

Vì sao người này không bắt cô?

Chẳng lẽ không nhận ra được?

Không, điều đó không thể.

Tần Man gần như lập tức phủ định ý nghĩ này.

Đêm hôm đó bọn họ giao thủ trong khoảng cách gần, cho dù trời tối đến mấy nhưng đằng xa vẫn có chút ánh sáng, anh ta không thể không thấy mặt mình.

Hơn nữa vừa rồi anh ta mấy lần lướt mắt cực nhanh về phía bên mình.

Tần Man không cho rằng đó là vô ý.

Vậy thì rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Mang theo nghi vấn này, cô và mọi người cùng đến nhà ăn.

Có lẽ Cố Kiêu Nam đói thật nên hoàn toàn mặc kệ bọn họ, tự mình bưng đĩa rồi ngồi một bên bắt đầu ăn.

Đám người trong lớp tự mình tìm một chỗ để tụ tập, không thèm ăn sáng mà bắt đầu xì xào bàn tán.

“Huấn luyện viên Cố này từ đâu tới vậy? Vì sao tôi chưa từng nhìn thấy trong trại tân binh.”

“Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai.”

“Cậu hỏi tôi đi, cái này tôi biết!” Tạ Hậu vốn đang ăn cơm lập tức lấy tinh thần, nói với mọi người với vẻ bí mật: “Huấn luyện viên Cố này do phía trên phái xuống, hình như là đến trại tân binh để thích ứng một chút.”

“Thích ứng là sao? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh ta tới bộ đội?”

“Không thể nào, tân binh sao? Vậy tại sao lại làm huấn luyện viên của chúng ta.”

Tạ Hậu hừ nhẹ một tiếng: “Tân binh cài gì! Nghe nói vị này chính là binh lính khu 9!”

Dù anh ta cố gắng hạ giọng nhưng tâm tình kích động trong lời nói thì không thể nào che giấu được.

Đồng thời, người chung quanh nghe xong hai chữ kia thì cũng giật mình thon thót: “Khu 9?! Cậu chắc chứ?”

“Đúng vậy, thật không đó?”

“Giả.” Tần Man vẫn giữ yên lặng trong góc đột nhiên mở miệng.

Có lẽ là ngữ khí của Tần Man vô cùng chắc chắn nên mọi người lại yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Sao cậu biết?” Tạ Hậu cũng gãi đầu, kỳ lạ hỏi.

Tần Man chợt hoàn hồn, mới phát hiện mình vừa nói cái gì.

Cô phải trả lời thế nào đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️