Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 48: Huấn luyện viên mới giá lâm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt Tần Man lóe lên tia lạnh lẽo mơ hồ, nhưng lời nói vẫn không kiêu ngạo không tự ti như cũ, cô trả lời: “Tôi có thể thử một chút.”

“Cậu còn thử một chút?” Khổng Nghĩa nghe thấy cô nói vậy thì tức giận đến mức cảm thấy đau tức ngực: “Loại người không biết nặng nhẹ như cậu, đến lúc đó tôi đi...”

Lời còn chưa nói xong, đúng lúc này nơi xa truyền đến tiếng hô rời giường.

Lúc này, Khổng Nghĩa không nói thêm gì nữa, chỉ là không hề khách khí mất kiên nhẫn phất tay đuổi người: “Đi đi đi, mau đi tập hợp cho tôi.”

“Rõ, huấn luyện viên.” Tần Man quy củ hô một tiếng, sau đó cất bước đi đến dưới lầu ký túc xá.

Toàn bộ hành trình cô đều tiến lùi hợp lý, không hề có bất kỳ xung đột chính diện với Khổng Nghĩa.

Bởi vì cả đêm không ngủ, lại thêm buổi sáng chạy quả thực hơi mạnh cho nên suốt buổi sáng huấn luyện Tần Man đều có vẻ hơi miễn cưỡng.

Buổi trưa cô hiếm khi không đi vòng quanh sau khi cơm nước xong xuôi, mà trở lại ký túc xá ngủ bù một giấc.

Chờ đến buổi chiều, trạng thái của cô cuối cùng cũng khôi phục một chút.

Lúc này cô đã hiểu cơ thể này yếu ớt cỡ nào.

Để ngăn ngừa lại xuất hiện vấn đề như vậy, mấy ngày kế tiếp Tần Man đều ngủ đủ, không tùy tiện nghĩ các kế hoạch chạy trốn nữa.

Bởi vì bây giờ đối với cô mà nói, cho dù là kế hoạch chạy trốn hoàn mỹ gì cũng không quan trọng bằng ăn ngon ngủ ngon, nâng cao thể năng.

Về phần người đàn ông nửa đường xuất hiện kia, Tần Man cũng âm thầm để ý, cuối cùng phát hiện người kia quả thực không phải người trong tân binh, hơn nữa mấy ngày nay cũng không xảy ra vấn đề gì, điều này khiến lòng cô không khỏi thở phào.

“Tần Man cậu đang làm gì thế!”

Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm thét của Khổng Nghĩa, Tần Man lập tức thu hồi suy nghĩ, mới phát hiện mình bất tri bất giác tụt lại cuối cùng trong lúc chạy bộ sáng sớm.

Cô vội vàng tăng tốc độ chạy về phía trước.

Sau khi kết thúc năm cây số, Khổng Nghĩa đứng ở đó khiển trách Tần Man: “Có phải cậu còn chưa tỉnh ngủ hay không? Có muốn tôi cho cậu đi ngủ hai tiếng hay không? Chính cậu tự xem thành tích của mình đi, bảo cậu chạy năm cây số mà giống như đòi mạng cậu vậy! Bảo cậu đừng tập luyện quá độ, cậu còn không nghe! Cậu như vậy thì còn đòi làm binh gì!”

Tần Man biết trạng thái của mình quả thực không tốt.

Không, phải nói là từ khi gặp người đàn ông kia thì trạng thái vẫn không tốt, cho nên cô cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.

“Còn đứng ngây đó làm gì, về đơn vị đi!” Thấy răn dạy xong mà Tần Man vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, Khổng Nghĩa tức giận quát lớn một tiếng.

“Huấn luyện viên Khổng, trời hôm nay rất nóng, tức giận quá cẩn thận bị cảm nắng đấy.”

Lưng Tần Man gần như cứng đờ cùng lúc giọng nói kia vang lên.

Giọng nói này...

Giọng nói quen thuộc mà lười nhác này...

Cô có chút không dám tin quay đầu lại, nhìn người đứng cách đó không xa.

Dáng người người kia thẳng tắp từ đằng xa đi tới.

Đến khi anh ta chậm rãi đến gần, gương mặt kia hoàn toàn lộ ra trước mắt Tần Man, đồng tử của cô bỗng siết chặt.

Lại là... anh ta?!

Là người đàn ông đêm hôm đó!

Sao anh ta lại... sao lại dám... Xuất hiện ở đây?

Đôi mắt Tần Man đầy khiếp sợ nhìn người đàn ông kia nhàn nhã dạo bước đi đến bên người Khổng Nghĩa.

Khổng Nghĩa vừa nhìn thấy người kia thì sắc mặt thêm khó coi, xụ mặt nói: “Tôi không có may mắn như huấn luyện viên Cố, có thể ngủ liền một mạch ba ngày trong ký túc xá.”

Huấn luyện viên Cố?!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️