Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 47: Ra quân không thuận lợi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Được được, chẳng phải tôi đã đồng ý sao!” Khổng Nghĩa mất kiên nhẫn nói.

“Cậu như thế mà là đồng ý sao? Tâm không cam lòng không tình...” Người bên cạnh chưa nói xong đã kỳ lạ hỏi một câu: “Khổng Nghĩa, đó là Tần Man lớp cậu à?”

Anh ta vừa nói, Khổng Nghĩa bên cạnh đang rất mất kiên nhẫn lập tức dừng bước lại, nhìn theo hướng anh ta bảo.

Đúng là... Tần Man!

“Tiểu tử thúi này làm gì vậy, sáng sớm không ngủ lại nổi điên làm gì!”

Cho dù trong khoảng thời gian này Tần Man quả thực biết nghe lời và nỗ lực không ít, nhưng do ấn tượng lúc đầu thật sự quá tệ cho nên Khổng Nghĩa vẫn không có cảm tình gì với cậu.

“Cậu vẫn chưa nhìn ra à? Đây là tự luyện tập thêm cho mình đấy.” Người bên cạnh cười nhìn về phía sân huấn luyện, dưới ánh mặt trời mới lên, trên tóc Tần Man nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, dáng người thẳng tắp và bước chân mạnh mẽ, trông tràn đầy sức sống: “Cậu ta chịu khó thật đấy.”

“Chịu khó cái rắm, huấn luyện không tiến hành theo chất lượng, đến lúc đó cho cậu ta mệt chết!” Khổng Nghĩa nhíu mày, mặt mũi đầy nghiêm túc.

“Có liên quan gì đến cậu đâu, dù sao cậu cũng sắp không quản được cậu ta nữa.”

“Không được! Cậu ta làm liều như vậy sẽ khiến tôi mất mặt!”

Nói xong anh ta bước nhanh về phía sân huấn luyện.

“Tần Man, cậu đang làm gì đấy!” Anh ta hét to về phía trong sân huấn luyện.

Tần Man đã chạy xong một vòng cuối cùng, cô đang đi vòng quanh đường chạy lấy lại nhịp thở, nghe tiếng thì dừng lại.

Cô quay đầu, đứng ngược chiều ánh sáng, mái tóc ngắn gọn gàng thấm ướt mồ hôi, có vẻ hơi tùy ý lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai tràn đầy vẻ lãnh đạm ngạo nghễ, đôi mắt kia trong trẻo như một cái đầm sâu.

Cả người toát ra vẻ lẻ loi độc lập, khiến người khác không thể tới gần.

Khổng Nghĩa đột nhiên cảm thấy người này không giống Tần Man lắm.

Loại khí chất toát ra trong lơ đãng kia hoàn toàn không giống một tiểu tử hai mươi tuổi.

Cho dù ưu tú như Hứa Cảnh Từ cũng không có cảm giác như vậy.

“Huấn luyện viên.” Trong lúc anh ta sững sờ, Tần Man đã từ đằng xa đi tới, gọi anh ta một tiếng.

Trong nháy mắt Khổng Nghĩa hoàn hồn, nhìn thấy trên trán cô đầy mồ hôi thì nhất thời nhíu mày: “Vừa sáng sớm không ngủ đã chạy bộ trong sân huấn luyện, cậu đang chê cường độ huấn luyện tôi cho các cậu tập không đủ đúng không?”

“Tôi muốn tập luyện nhiều hơn chút để hoàn thành hạng mục huấn luyện tốt hơn.” Tần Man đứng trước mặt anh ta, bởi vì tối hôm qua thất bại, cô không có tâm tư nói nhảm cùng anh ta nên lạnh nhạt trả lời.

“Vậy cũng cần phải có mức độ! Ngủ không đủ giấc, sáng sớm đã xuống lầu chạy lâu như vậy, cậu hao tổn thể lực như vậy thì còn có thể tiếp nhận huấn luyện ngày tiếp theo sao?! Đừng để đến lúc đó được chả bằng mất!”

Một trận giáo huấn bỗng ập đến khiến Tần Man nhíu mày.

Mặc dù đã quen với thân phận tân binh của mình, thế nhưng cô vẫn chưa thể quen hoàn toàn với việc bị huấn luyện viên giáo huấn.

Trong trí nhớ của cô, trừ Tần Khang, không ai dám giáo huấn cô, cũng không ai có thể giáo huấn cô.

Trước giờ thành tích của cô đều ưu tú nhất trong đội ngũ.

“Không đâu, tôi sẽ giữ chừng mực.” Tần Man lại mở miệng nói.

“Cậu biết giữ chừng mực gì! Sắp bắt đầu chạy năm cây số buổi sáng rồi, cậu chạy như vậy thì còn có thể hoàn thành năm cây số tiếp theo sao!” Khổng Nghĩa rất mất hứng, lại trách cứ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️