Nếu đối phương đã có thành ý như thế thì cô lập tức xoay người rời khỏi chỗ kia.
Tiếng bước chân từ từ đi xa, người đàn ông nghiêng người dựa vào tường đang dùng cặp mắt đen chăm chú tập trung vào tấm lưng kia, hồi lâu mới nghiền ngẫm nở nụ cười thâm sâu.
Không có tư cách...
Tần Man ra quân không thuận lợi, còn suýt bị người đàn ông kia làm bại lộ, dù sao tâm tình cũng hơi tệ.
Trở lại ký túc xá nằm nhưng cô không sao ngủ được, ngoài việc nghĩ xem nên làm thế nào để tăng tốc huấn luyện thể năng ra thì tâm tư không khỏi bay tới chỗ người đàn ông kia.
Người đàn ông này đêm hôm khuya khoắt đánh lén tân binh để làm gì?
Theo lý thuyết tân binh chỉ là một biên chế tạm thời của bộ đội, nếu như anh ta muốn ăn cắp văn kiện cơ mật trong bộ đội thì nên đi bộ đội như khu 9 mới đúng, sao lại rảnh rỗi chạy đến tân binh làm gì?
Tần Man càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra manh mối.
Dù sao đêm hôm khuya khoắt, anh ta không ngủ mà lại đi lại trong bộ đội, còn không mặc quần áo bộ đội, thậm chí cũng sợ kinh động đến người khác giống như mình, ngoài nhân viên đột nhập thì cô thực sự không nghĩ ra thân phận khác.
Nếu thật sự chỉ là người cùng chí hướng, vậy cô cũng không có gì cần lo lắng.
Ngược lại cô nên lo lắng cho thể năng của mình.
Cô không ngờ dù mình huấn luyện kịch liệt cỡ nào vẫn không qua được bức tường bao kia.
Điều này khiến lòng cô không khỏi bất lực.
Nhớ năm đó khi rời khỏi khu 9, cô đâu cần phiền toái, sợ trước sợ sau như vậy mà trực tiếp rời đi ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn không có nửa phần sợ hãi.
Mà bây giờ, thể năng không đạt và thân phận nữ giả trang nam trở thành điểm yếu trí mạng của cô.
Bóng đêm dần tan, đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên của bình minh ló ra từ tầng mây, Tần Man mới phát hiện mình cả đêm không ngủ.
Lúc này mới hơn bốn giờ sáng, gần năm giờ, ngủ tiếp cũng không thực tế, do vậy Tần Man quyết định xuống lầu chạy vài vòng, việc quan trọng nhất bây giờ của cô là tập luyện nhiều, không ngừng nâng cao thể năng.
Rửa mặt xong, cô mặc quần áo rồi xuống lầu.
Trong sân huấn luyện vẫn chưa có ai, sau khi làm mấy động tác làm nóng người đơn giản, cô bắt đầu chạy vòng quanh đường chạy.
Ánh sáng mặt trời ló ra sau mây.
Chờ đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, trên trán Tần Man đã có một lớp mồ hôi.
Mà lúc này, Khổng Nghĩa và một huấn luyện viên khác đúng lúc đi ngang qua bên ngoài sân huấn luyện.
“Khổng Nghĩa, tôi thật sự hâm mộ cậu.” Bởi vì thời gian còn sớm, huấn luyện viên bên cạnh vừa đi vừa cười tán gẫu với anh ta.
Mặt Khổng Nghĩa cứng lại: “Hâm mộ tôi mỗi ngày đều bị một đám nhóc con chọc tức chết à?”
“Chẳng phải cậu sắp thành công rút lui, thoát ly biển khổ sao.”
Người bên cạnh thân thiện vỗ bả vai anh ta, kết quả lại chọc tức Khổng Nghĩa, anh ta tức giận mắng một câu: “Cút ngay, nhấc đến chuyện này là tôi lại nổi giận, là anh em thì đừng nhắc đến chuyện này cho tôi!”
“Tôi nói này, sao đầu óc tiểu tử cậu lại chậm chạp như vậy, chẳng phải đại đội trưởng đã nói với cậu rồi sao, đây là tạm thời, cậu chăm chỉ như vậy làm gì? Với lại, hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh cấp trên là gì cậu biết không? Cần gì tự chuốc lấy nhục nhã.”