Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 45: Anh không có tư cách quản tôi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người đàn ông thu lại tâm tư, vội vàng buông tay ra.

Chỉ là trong giây phút buông tay ra, xúc cảm mịn màng đó khiến anh không khỏi bừng tỉnh.

Kỳ quái, sao tay một nam binh lại bảo dưỡng tốt như vậy?

Nhưng mà trong giây phút ngẩn ngơ, tay Tần Man đã tới gần.

Có điều thân thủ Tần Man không được như năm đó, vừa mới đến gần cơ thể đối phương đã bị người đàn ông kia chuẩn xác nắm lấy cổ tay, đồng thời trở tay vặn lại bằng một thủ pháp sắc bén.

Lòng Tần Man hơi căng thẳng, vô thức nghiêng người xoay tròn một cái.

Ai ngờ, vừa hay bị anh ta giữ chặt, trở tay cố định sau thắt lưng.

Trong nháy mắt hai người áp sát rất gần.

“Động tác lớn như vậy, cậu không sợ thu hút người khác tới thật à?” Bên tai là hơi thở ấm áp của người đàn ông.

Bọn họ trốn ở trong bụi cây, chỉ cần động tác lớn một chút thì cây cối sẽ lắc lư, rất dễ thu hút sự chú ý của người đứng gác đằng xa.

“Tôi không làm gì cả, sợ cái gì.” Ngữ khí Tần Man vô cùng lạnh lùng lạnh nhạt.

Người đàn ông sau lưng nắm chặt cái tay kia của cô, chậc chậc hai tiếng: “Không làm gì cả? Vậy hơn nửa đêm cậu chạy tới đây làm gì?”

“Mộng du.”

Tần Man vừa nói hai chữ này, người kia hiếm khi giật mình, sau đó bật cười trầm thấp: “Ừm, đúng là cái cái cớ hay.”

Anh ta hơi nới lỏng tay, nhưng không hề buông tay.

Một giây sau thì thấy người kia nhếch khóe môi cười tà, hỏi nhỏ bên tai cô: “Vậy thì, cậu mộng du vì sao không đi cửa lớn?”

Câu này khiến Tần Man bỗng nhiên cứng đờ.

Đúng vậy, nếu là mộng du, sao có thể không gây sự chú ý của trạm gác ngoài cửa chứ!

“Chẳng lẽ cậu mộng du còn biết vượt nóc băng tường sao?” Có lẽ là cảm thấy chưa đủ, người đàn ông kia lại thêm một câu, đến mức khiến sắc mặt Tần Man rất lạnh lẽo.

“Tôi khuyên anh bớt lo chuyện người khác đi, làm lớn chuyện thì cũng không có lợi cho anh.”

Bây giờ cô cơ bản nhận định thân phận người đàn ông này có vấn đề.

Nếu không sẽ không dây dưa đến bây giờ vẫn không kinh động người khác.

“Không bằng đường lớn lên trời, mỗi người đi một bên đi.” Lời của Tần Man nghe như đề nghị, nhưng càng giống uy hiếp hơn.

Dù sao thân phận của cô cũng là tân binh, nếu bị bại lộ thật thì tình cảnh của cô chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều kẻ lạ xông vào trước mắt này.

Thế nhưng người này như thể không nghe ra ngụ ý đó, cười hỏi: “Vậy nếu như tôi vẫn muốn xen vào thì sao?”

“Anh không có tư cách quản tôi.”

Sắc mặt Tần Man lạnh lẽo, cùi chỏ của cái tay còn lại nhanh như tia chớp thúc về phía sau.

Người đàn ông phát hiện ra động tác của cô, muốn ngăn cản nhưng rất đáng tiếc, lần này đã bị Tần Man quấn lấy.

Thì ra trong lúc thần không biết quỷ không hay, Tần Man đã ôm lấy mắt cá chân của anh ta.

Điều này khiến mắt người đàn ông hơi phát sáng.

Anh ta biết mình không thể tránh, bất đắc dĩ chỉ có thể buông tay, lập tức lui người ra.

“Cho nên chỉ cần tôi có tư cách quản cậu, cậu sẽ để tôi quản, đúng không?” Người đàn ông đứng trong chỗ tối, nhướng mày, trong giọng vui vẻ mang theo vài phần trêu tức.

Tần Man nhíu mày, luôn cảm thấy lời này không đúng chỗ nào đó.

Còn chưa nghĩ rõ ràng đã thấy đối phương cười rồi mở hai tay ra, lui về sau hai bước, lại dựa vào tường, nói: ““Được, vậy cậu có thể đi.”

Anh ta đột nhiên chuyển biến như thế khiến Tần Man khó hiểu, nhưng cô cũng không cần hiểu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)