“Sao thế, không cần tôi hỗ trợ sao?” Giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên từ phía sau, đồng thời anh ta cũng đi tới.
Xuyên qua ánh sáng mông lung ở nơi xa, Tần Man nhìn thấy người kia mặc một bộ quần áo màu đen.
Anh ta tùy ý tựa vào góc tường, hai chân thon dài hơi vắt chéo, một tay đút trong túi quần, tay còn lại thì tùy ý xách túi đặt sau vai, trông có vẻ bướng bỉnh mà không bị trói buộc.
“Hay là không dám để tôi hỗ trợ?” Anh gảy nhẹ đuôi lông mày, nhếch miệng lên, nhìn như nghiền ngẫm, trên thực tế lại vô hình lộ ra vẻ sắc bén.
Đặc biệt là đôi mắt thâm thúy đen như mực kia, giống như dao găm sắc bén, như muốn đoạt mạng cô bằng một nhát dao.
Tần Man đứng ở đó không nhúc nhích nhìn chằm chằm đối phương.
Giờ khắc này, cô hoàn toàn có thể xác định từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy gương mặt này.
Người này thậm chí còn không mặc quần áo quân đội!
Vậy thì... anh ta là ai?
Hơn nửa đêm, ăn mặc quần áo như vậy lượn lờ ở trong quân đội, nhìn qua cũng không giống như tác phong trong quân đội.
“Anh có chuyện gì không?” Tần Man đứng ở nơi đó, hỏi với sắc mặt lãnh đạm.
Đối phương cười khẽ một tiếng: “Cậu đang ra vẻ bình tĩnh để dụ tôi nói ra à?”
Bị nhìn thấu, sắc mặt Tần Man bỗng trở nên lạnh lẽo.
Gió đêm mùa hè hiu hiu, thổi lay nhẹ cành cây.
Bầu không khí hơi ngưng trệ.
Tần Man nhìn chằm chằm đối phương, sau mấy giây im lặng, cô bỗng xoay người định rời đi.
Nếu như người này đã không lập tức kinh động người khác, vậy thì có lẽ anh ta không phải là người của quân đội.
Cô cần gì phải tranh chấp với đối phương ở thời điểm này.
Thời cơ có thể đợi thêm, lần này thất bại còn có lần sau.
Nhưng nếu lộ động tĩnh để bị bắt thì không còn có lần sau.
“Kết thúc rồi à? Chắc chắn không muốn tôi giúp cậu à?” Người đàn ông sau lưng lại cất giọng hài hước.
Tần Man dừng bước chân, cô quay đầu, ánh mắt như đao lạnh lùng bắn qua: “Không biết anh muốn giúp thế nào.”
“Trời tối đường ban đêm khó đi, không bằng giúp cậu gọi mấy người chỉ đường cho cậu nhé?” Người đàn ông kia tựa trong góc, hơi cúi đầu, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, cả khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ, thứ duy nhất có thể thấy rõ là nụ cười ác liệt treo trên khóe miệng: “Nhưng có lẽ đến lúc đó cần phiền cậu giải thích xem tại sao hơn nửa đêm không ngủ lại chạy tới đây làm gì.”
Anh ta vừa dứt lời, Tần Man đứng ở đó gần như giơ tay ra, nện một quyền mang theo khí thế sấm sét.
Người đàn ông khẽ nhếch lông mày, hình như thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Nhưng sau đó anh ta cười nghênh đón, dễ dàng nắm chặt tay Tần Man.
Tay anh ta rất lớn, đủ để hoàn toàn bao trọn nắm đấm của cô.
“Sao tay cậu lại nhỏ như vậy? Giống như con gái vậy.” Người đàn ông nói xong còn cười như không cười dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của cô, đồng thời tốt bụng nhắc nhở một câu: “Một người đàn ông như cậu nhỏ người nhỏ tay thì thôi, nhưng một số chỗ mà nhỏ thì sẽ bị phụ nữ ghét bỏ đấy.”
Tần Man: “...”
Cô đen mặt, lập tức định rút tay về.
Đáng tiếc, sức lực của đối phương quá lớn, giống như vòng sắt, hoàn toàn không thể động đậy.
Sau nhiều lần không thành công, cuối cùng Tần Man cũng mất kiên nhẫn, mặt cô bỗng trầm xuống, năm ngón tay của bàn tay còn lại vồ thẳng về phía cổ họng người đàn ông.
Đây là buồn bực à?