Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 43: Cần tôi hỗ trợ không? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mà lúc này Tần Man vẫn luôn dứng ở cầu thang bên ngoài ký túc xá lẳng lặng quan sát, khi nhìn thấy Hứa Cảnh Từ đi ra ngoài thì ánh mắt hơi lạnh, quả nhiên là anh ta!

Cơ thể này vừa mới bắt đầu huấn luyện nên độ nhạy cảm vẫn hơi kém.

Vừa rồi suýt nữa đã bại lộ.

Bây giờ cô càng cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn, tránh để đêm dài lắm mộng.

Buổi tối hôm ấy, bóng tối mênh mông, dường như có tầng tầng lớp mực đậm vô biên được tô lên ở chân trời.

Trong ký túc xá vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, tất cả mọi người đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Bỗng nhiên một đôi mắt mở ra, trong mắt đầy thư thái.

Ngay sau đó, bóng dáng kia lật người dậy trong bóng đêm, di chuyển đến cạnh cửa.

“Cạch” một tiếng, tiếng khóa cửa cực nhỏ vang lên, ánh đèn hành lang ngoài cửa hắt qua khe hở chiếu vào phòng.

Lập tức, bóng dáng kia lao ra ngoài.

Động tác vừa dứt khoát vừa lưu loát.

Chờ đến khi cửa đóng lại, trong lúc đó không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, Tần Man đứng ở ngoài cửa hơi thở phào, sau đó ngựa không dừng vó địa đi thẳng xuống lầu.

Bởi vì bên ngoài cửa lầu sẽ có nhân viên đứng gác, cho nên sau khi lén lén lút lút đến lầu hai, cô liền lập tức đi đến cuối hành lang, nơi đó có một cánh cửa sổ, dưới cửa là lùm cây xanh um tùm, cô giẫm lên bệ cửa sổ là có thể leo ra ngoài.

Dưới bóng đêm như mực, cô nhô nửa người ra ngoài.

Dáng người thoăn thoắt như con báo trong đêm tối, nhẹ nhàng nhảy lên, ngã vào trong bụi cỏ.

Động tác của cô cẩn thận mà thận trọng.

Sau khi xác định động tác của mình không gây sự chú ý, cô mới hóp lưng lại như mèo, thoát ra khỏi lùm cây.

Trong khoảng thời gian này cô sớm đã nắm phân bố trạm gác của nơi này như lòng bàn tay.

Sau khi cẩn thận tránh tất cả trạm gác, cô đi về phía nơi hẻo lánh bí ẩn ở sân huấn luyện.

Bóng cây thướt tha, trong bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón, Tần Man đẩy lùm cây ra, cuối cùng đứng phía dưới góc tường bao.

Khi đi qua đoạn đường này, trên thái dương của cô đã có một lớp mồ hôi, nhưng đây không phải lúc chú ý những điều này.

Cô lui về sau mấy bước, tiếp theo bỗng nhiên phóng về phía mặt tường, sau đó dùng lực đạp lên mặt tường, hai tay tóm lấy mép tường.

Chỉ tiếc, cô chưa kịp dùng lực thì mồ hôi trong lòng bàn tay đã khiến cô trượt tay, cả người ngã thẳng xuống.

May mà phía dưới là bãi cỏ, không đến mức bị trật.

Tần Man đứng dậy, nhìn tường bao mà ngày xưa chỉ tiện tay là có thể leo qua, bây giờ biến thành cao không thể chạm, nhất thời nắm chặt nắm đấm.

Rốt cuộc cơ thể này vẫn hơi kém.

Tiếp theo cô lại một lần nữa tiến lên.

Chỉ là, sau khi thử nghiệm vô số lần, ngoại trừ việc càng thêm chật vật ra thì từ đầu đến cuối cô không hề thành công.

Cuối cùng, khi cô định chuẩn bị chạy lấy đà nhảy lên lần thứ n, lúc này sau lưng miễn cưỡng truyền tới một giọng nói: “Cần tôi hỗ trợ không?”

Thân hình Tần Man lập tức cứng đờ.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là, bị phát hiện rồi!

Đáng chết!

Người này để mắt tới mình từ lúc nào vậy, sao từ đầu tới cuối cô không phát hiện ra!

Tần Man không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô sợ mình mà chạy trốn thì sẽ hoàn toàn ngầm thừa nhận hành vi của mình.

Cô nhất định phải chống đỡ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️