Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 42: Cần tôi hỗ trợ không? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tuy thành tích bây giờ của cô vẫn chưa được coi là ưu tú nhất, nhưng... chắc là đủ để vượt tường bao nhỉ?

Điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là vượt qua bức tường bao kia trong thời gian ngắn nhất, sau đó nghĩ mọi cách trở lại Quỷ Khu.

Như vậy mới có thể kịp thời thanh lý môn hộ, đồng thời cứu vãn tổn thất.

Không ngờ người đứng đằng sau lại vượt qua người của cô, tự mình tiếp xúc với Trang Dã, chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy.

Quỷ Khu do một tay cô lập nên, ngoài cô ra thì không ai có tư cách kiểm soát chỗ đó.

Trang Dã, hắn phải chết!

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt tĩnh lặng của Tần Man bỗng hiện lên sát ý.

Đồng thời ý định muốn sớm rời đi càng thêm kiên định.

Huấn luyện buổi chiều cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng mắng chửi của Khổng Nghĩa, tất cả mọi người kéo tấm thân mệt mỏi đến nhà ăn ăn cơm, sau đó trở lại túc xá định nghỉ ngơi thật tốt để bù đắp lại tất cả tra tấn cả ngày hôm nay.

Tần Man vẫn theo thói quen cũ đến sân huấn luyện chạy một vòng.

Khi tạm biệt đám người kia, bọn Ngô Hành không nhịn được trêu ghẹo: “Tôi nói này Tần Man, cậu định phát triển theo hướng binh lính ưu tú thật đấy à? Cậu liều mạng như vậy làm lộ rõ sự lười biếng của bọn tôi đấy.”

Gần đây tính khí Tần Man thu liễm hơn nhiều, lại không ngừng tiến bộ, dĩ nhiên thái độ của mọi người đối với cậu cũng tốt không ít.

“Đúng đấy Tần Man, cậu cũng kiềm chế một chút, chiếu cố cho đám người yếu thế bọn tôi đi.” Lưu Văn Viễn cũng cười ôm lấy vai Ngô Hành, cười nói với Tần Man.

“Tôi chạy một vòng rồi về.” Tần Man lạnh nhạt nói một câu rồi đội mũ xoay người rời đi.

Lưu Văn Viễn nghe xong thì lập tức nhất thời dốc lại tinh thần: “Yeah! Tối nay chúng ta có thể chơi trò chơi ngoài đánh cờ rồi!”

Phải biết trong khoảng thời gian này ngày nào Tần Man cũng huấn luyện đến khi tắt đèn mới trở về, hôm nay hiếm khi chỉ chạy một vòng rồi trở lại, đây quả thật là lần đầu tiên.

Lúc này Ngô Hành và Lưu Văn Viễn vô cùng vui mừng kéo Trần Quần đi về ký túc xá.

Những người còn lại thấy bọn họ vui mừng như vậy thì không khỏi cười đùa, cả đám người cười đùa đi về ký túc xá.

Đang đi về phía sân huấn luyện, Tần Man nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ từ phía sau truyền đến, nhưng bước chân không hề dừng lại.

Hoàng hôn mùa hè, mây ráng đỏ phía chân trời vô cùng đẹp đẽ.

Ánh tà sắp tàn ở phía tây.

Lúc này đối diện sân huấn luyện có binh lính lớp khác đang chơi bóng rổ, nhìn có vẻ không tệ, dẫn tới tiếng hô náo nhiệt của mọi người chung quanh.

Chỉ có Tần Man là một mình lẻ loi trơ trọi chạy từng vòng trong sân huấn luyện.

Đến khi chạng vạng buông xuống.

Những người chơi bóng rổ đối diện từ từ rời đi.

Chờ đến khi toàn bộ sân bãi chỉ còn lại một mình cô, cuối cùng cô cũng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía nơi bí ẩn hẻo lánh.

Nhưng khi cô cất bước đi thì đột nhiên bước chân chậm lại.

Sau đó cô chuyển hướng đi ra ngoài sân huấn luyện, đến khi biến mất hẳn bên ngoài sân huấn luyện, Hứa Cảnh Từ trốn ở trong rừng cây đối diện bước ra ngoài.

Anh yên lặng đứng ở đó nhìn nơi xa, cau mày.

Vừa rồi cô... phát hiện ra anh sao?

Không thể nào.

Sao Tần Man lại có cảm giác nhạy bén như thế được.

Chờ ở đây lâu như vậy mà cuối cùng không thu hoạch được gì, Hứa Cảnh Từ bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời đi về trước.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️