Đôi mắt lạnh lùng của cô, như có thể nhìn thấu tâm can của đối phương.
Thạch Vân Kiệt ngây người trong giây lát: “...”
“Tôi không biết huấn luyện viên An đi đâu, cũng không muốn biết, anh ta là huấn luyện viên, tôi là lính, tôi chỉ làm việc một người lính nên làm, đó là tập luyện. Những thứ khác, tôi không tò mò, cũng không muốn tò mò.”
Sau khi nói xong, Tần Man ngồi xổm người xuống, nhặt khay thức ăn lên, rồi đi vòng qua người cậu ta rời đi.
Từ đầu tới cuối, cô đều tỏ vẻ điềm nhiên như không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây