“Tôi... Tôi thật sự không biết...” Trần Quần cũng không hiểu ra sao.
Khổng Nghĩa ngẫm lại, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi Tần Man vẫn đánh cậu à?”
“Đúng vậy, tôi mới đứng mười mấy phút mà đã bị cậu ta đạp đến mấy lần.” Trần Quần gật đầu rất khẳng định.
“Cậu ta đánh chỗ nào của cậu?” Khổng Nghĩa lại hỏi.
“Bắp chân, đầu gối.”
“Tiểu tử này...” Khổng Nghĩa nghe thấy câu trả lời của anh ta thì lập tức hiểu ra, sau đó phất tay với nhóm người kia: “Được rồi, đi ăn cơm đi!”
Tiếp theo anh ta tự mình quay người rời đi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói muốn phạt nặng Tần Man à? Thế này là xong à?”
“Đúng vậy, vừa rồi huấn luyện viên tức giận như vậy, sao lúc này lại không có phản ứng gì.”
Đám người nhìn huấn luyện viên quả quyết rời đi như thế, hoàn toàn không có dáng vẻ tức giận vừa rồi thì cảm thấy rất kỳ lạ.
“Bởi vì cậu ấy làm được.” Lúc này Hứa Cảnh Từ mở miệng.
“Có ý gì?”
Mọi người khó hiểu nhìn về phía Hứa Cảnh Từ, hiển nhiên không rõ Tần Man làm được gì.
Ngược lại Lưu Văn Viễn bên cạnh nhìn Tần Man đã đi xa, lẩm bẩm nói: “Vẫn chưa nhìn ra à? Tần Man đã uốn nắn được thế đứng không chính xác của Trần Quần rồi.”
“Hả?”
“Đạp bừa mấy cú cũng có thể coi là uốn nắn, vậy tôi đánh Trần Quần một trận thì nói không chừng tôi có thể tái tạo cho cậu ta đấy.” Ngô Hành nhanh mồm nhanh miệng nắm tay vung lên không trung.
Hứa Cảnh Từ lắc đầu: “Cậu ta không đạp bừa, tư thế hành quân dạy là phải vững vàng phần dưới, bởi vì phần dưới của Trần Quần không vững, dùng lực không đồng đều cho nên mới xảy ra vấn đề mãi.”
Chả trách vừa rồi cô nói muốn chất vấn cách dạy của huấn luyện viên.
Binh lính giống như Trần Quần, hình phạt thô bạo hoàn toàn không khiến anh ta lĩnh ngộ được, chỉ có thể đổi cách dạy mới có thể.
“Ý cậu là, Tần Man không đá lung tung?” Ngô Hành hơi giật mình nhìn về phía Hứa Cảnh Từ.
Trong những tân binh như bọn họ, Hứa Cảnh Từ có thành tích nổi bật, lại đối xử với mọi người cực tốt, là một lớp trưởng vô cùng tiêu chuẩn, cho nên lời anh ta nói vẫn có trọng lượng nhất định.
Chỉ là anh ta còn chưa đợi được Hứa Cảnh Từ gật đầu khẳng định thì đã nghe thấy Lưu Văn Viễn bên cạnh nói thêm một câu: “Không chỉ không đá lung tung mà còn uốn nắn chính xác.”
“Xem ra tiểu tử này... Vẫn rất lợi hại, hoàn toàn không giống như trước.” Ngô Hành nghe thấy mấy người bọn họ đều nói như vậy thì không khỏi cảm thán, nhưng sau đó lại gãi đầu: “Nhưng vừa rồi vì sao cậu ta không giải thích với huấn luyện viên?”
“Có lẽ là cảm thấy không cần thiết, dù sao sự thật cũng thắng.” Lưu Văn Viễn nói rồi sờ cằm, tỏ vẻ như rất hiểu, sau đó lại nói thầm một câu: “Vì sao tôi đột nhiên cảm thấy tiểu tử này khá đẹp trai nhỉ?”
Lưu Văn Viễn vừa nói câu này, Hứa Cảnh Từ đứng đối diện nhất thời nhíu mày.
Hành động mấy ngày nay của Tần Man khiến anh càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
Chống đối huấn luyện viên, chất vấn huấn luyện viên, thậm chí còn uốn nắn thế đứng của đám tân binh bọn họ...
Đây là Tần Man yếu đuối thích khóc tùy hứng sao?
Có lẽ người khác cho rằng Tần Man lột xác, nhưng Hứa Cảnh Từ lại không cho là như vậy.
Dù sao anh cũng quen biết Tần Man bao lâu nay, rất rõ một người không thể chuyển biến nhanh như vậy, có nhiều thứ... Là thâm căn cố đế!
Tần Man, rốt cuộc cậu muốn làm gì?