Sau đó những tân binh phía sau anh ta cũng tức giận mở miệng.
“Tần Man cậu điên à!”
“Tần Man cậu hơi quá đáng rồi đấy! Trần Quần không ra tay là vì nể mặt cậu chứ không phải là đánh không lại cậu, dù gì cậu cũng phải tự hiểu đi chứ!”
“Tiểu tử cậu có bản lĩnh thì đánh tôi một cái thử xem! Tôi không đánh cậu sấp mặt thì hôm nay tôi gọi cậu là ông!”
Tần Man nghe đám người này nói thì hơi nhíu lông mày, sao đám người này lại thích tự cho mình là đúng vậy nhỉ.
Nhưng cô cũng không nói thêm gì, chỉ rút tay về, nói một câu: “Tôi đã huấn luyện xong rồi.”
“Cậu còn huấn luyện xong?” Khổng Nghĩa cảm thấy mình sắp bị cậu làm cho phát điên rồi: “Cậu huấn luyện như vậy cho tôi ấy à?!”
“Anh kiểm nghiệm trước đi đã.” Tần Man đứng ở đó nói.
Thế nhưng Khổng Nghĩa không chấp nhận: “Kiểm nghiệm cái đầu cậu! Với cách làm đánh chiến hữu của cậu, tôi có thể bắt cậu viết kiểm điểm một vạn chữ! Đồng thời xử lý thật nặng!”
Tần Man đứng ở đó, mặt mày dần dần lạnh xuống, cô ngước mắt nói với ngữ khí hơi mất kiên nhẫn: “Tôi bảo anh kiểm nghiệm trước đi đã.”
Khí thế mang theo vài phần ngạo mạn của cô khiến lòng Khổng Nghĩa chợt nghẹn lại, yếu đi mấy phần, cuối cùng vẫn không cam lòng nhìn về phía Trần Quần trên mặt đất: “Cậu thế nào, chân có bị thương hay không?”
“Không có... Không có...” Trần Quần liếc nhìn Khổng Nghĩa, vội vàng trở mình bò dậy từ dưới đất.
Nghĩ đến biểu hiện buổi chiều của Trần Quần, Khổng Nghĩa liền tức giận nói: “Vậy thì đứng vững, tôi cho cậu nửa tiếng.”
“Rõ!”
Nhìn Trần Quần đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt Tần Man lại rơi trên đùi anh ta, tiếp theo lạnh giọng nhắc nhở: “Nếu như cậu đứng không tốt thì tôi sẽ còn đạp.”
Mọi người nghe thấy thế thì cả đám đều trố mắt nhìn về phía cô.
Mẹ nó tiểu tử này ngứa đòn thật à?!
Ngay trước mặt huấn luyện viên mà còn muốn đạp Trần Quần?
Lúc trước vừa vào quân đội Tần Man đã đắc tội với tất cả mọi người, nhân duyên rất kém, sau đó tuy có thu liễm nhưng cũng không chủ động giao lưu với người khác cho nên vẫn luôn cứng ngắc như vậy, bây giờ còn nói lời này, có mấy người tính khí nóng nảy lập tức nắm chặt nắm đấm.
Như thể Tần Man dám đi tới đạp người thì bọn họ cũng dám đi tới giáo huấn cô!
Thời gian từ từ trôi qua, tất cả mọi người cảnh giác nhìn Tần Man, đồng thời kiên nhẫn chờ kết quả.
Nửa tiếng dài dằng dặc trôi qua, đến khi kết thúc...
Vậy mà Trần Quần... qua cửa?!
Điều này khiến cả đám người và Khổng Nghĩa đều kỳ lạ!
Buổi chiều mình phạt rồi mắng thế nào cũng vô dụng, thế mà bị tiểu tử Tần Man này đạp hai cú, cộng thêm mấy lời uy hiếp liền đứng được tốt như vậy?
“Tiểu tử cậu là đồ ngốc à, nhất định phải đạp mấy cú mới có thể đứng tốt được à?” Nói xong Khổng Nghĩa đen mặt giơ chân đạp tới.
“Tôi... Tôi... Tôi cũng không biết...” Trần Quần né tránh không kịp bị đạp một cú, lắp bắp nói.
Trên thực tế, chính anh ta còn cảm thấy kỳ lạ, sao bỗng nhiên lại qua cửa nhỉ?
Rõ ràng Tần Man cũng không dạy anh ta cái gì mà!
“Đã qua cửa thì tôi đi ăn cơm đã.” Đợi được kết quả, Tần Man cũng không ở lại nữa.
Đám người này đã cơm nước xong xuôi, nhưng cô vì tiểu tử Trần Quần này mà đến bây giờ vẫn chưa ăn một miếng cơm, uống một ngụm nước nào.
Đám người kia nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Man, không nhịn được nói thì thầm với Trần Quần: “Tiểu tử cậu muốn ăn đòn thật đấy à? Bị cậu ta đạp mấy cú mà lại qua cửa được sao?”