Lúc này Trần Quân đi đi, không phải lại về năm đó, cho nên phía trên tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Thấy dáng vẻ hoàn toàn không lo lắng kia của An Đường Viễn, Trần Quân cũng biết lời đe doạ này của mình căn bản không uy hiếp được anh ta.
Cứng không được, chỉ có thể mềm.
Anh ta nói dễ nghe: “Nghiêm túc mà nói, thằng nhóc này thực sự có thiên phú, đến chỗ đó của anh sẽ lãng phí.”
“Sao lại lãng phí, lãng phí chỗ nào, tôi đường đường là huấn luyện viên lớp 1, còn không dạy được cậu ta?” An Đường Viễn gân cổ, rất không phục.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây