Nhưng cũng may Trần Quần không phát hiện, anh ta chỉ cúi đầu đứng ở đó, dáng vẻ áy náy vô cùng: “... Xin lỗi nhé.”
“So với việc xin lỗi tôi thì không bằng nghĩ xem nên luyện tập thế nào đi.” Miễn cưỡng kéo anh ta dậy xong, Tần Man đứng ở đó, bàn tay đặt sau lưng nhẹ nhàng duỗi ngón tay, trên mặt vẫn lạnh nhạt.
Trần Quần mệt mỏi cúi thấp đầu: “Tôi... tôi thật sự không biết vì sao cứ mãi không luyện được, tôi... tôi hết sức rồi, có lẽ tôi thật sự ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi.”
“Tôi nói rồi, đó không phải vấn đề của cậu mà là anh ta không dạy tốt.”
Tần Man là người đi ra từ khu 9, xuất thân quân nhân ưu tú chính thống, mặc dù sau này rời khỏi quân đội nhưng cô vẫn rất rõ ràng những phương thức huấn luyện của quân đội.
Cho nên cô liếc mắt cái đã nhìn ra, ngay từ đầu Khổng Nghĩa đã không có cách dạy đúng đắn với người như Trần Quần.
“Thế nhưng huấn luyện viên có thể dạy được cậu nhưng lại không dạy được mình, đây không phải là vấn đề của mình sao.” Trần Quần không hiểu ý trong lời nói của cô, chỉ cho rằng Tần Man đang an ủi anh ta.
Chỉ là nghe lời này sao mà khó chịu thế, Tần Man yên lặng nhìn anh ta, hỏi: “Tôi rất tồi sao?”
Đối với điều này, người từ trước đến nay vẫn ngay thẳng trung thực như Trần Quần lại lắc đầu, tiếp theo nói một câu khiến người ta kinh ngạc: “Không, cậu không tồi mà là cậu quá yếu.”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
“... Huấn luyện!” Mấy giây sau, Tần Man lạnh lùng ném ra hai chữ này.
Nếu không phải nể tình lần đầu tiên gặp mặt tên này có ý tốt đỡ cô một cái thì cô thật sự muốn bỏ đi ngay lập tức.
Cô chưa từng thấy tên ngốc nào ngay thẳng như thế.
“Nhưng cậu có dạy được không đấy? Hay là vẫn để huấn luyện viên dạy tôi đi.” Tên ngốc kia đần độn đứng tại chỗ, hỏi với giọng không chắc chắn.
Tần Man nắm chặt nắm đấm, sau đó phun ra hai chữ: “Im miệng.”
Theo lý mà nói, loại huấn luyện này hoàn toàn không cần cô ra tay.
Kết quả không ngờ còn bị nghi ngờ.
Phải biết khi cô đang chơi súng tranh vị trí đội trưởng trong khu 9 thì không biết tên huấn luyện viên Khổng Nghĩa này đang ở nơi nào, thậm chí có lẽ còn không biết tân binh là gì.
Trần Quần đứng ở nơi đó, thấy sắc mặt Tần Man không tốt lắm thì mới bất giác phát hiện hình như mình đã nói điều gì không nên nói.
Dù sao người ta cũng đến giúp mình, kết quả mình còn không ngừng chất vấn người ta, thực sự không nên.
Ngay sau đó, anh ta không dám mở miệng nữa, định huấn luyện tử tế.
Tuy trong lòng anh ta vẫn hơi hoài nghi, nhưng nếu đúng như Tần Man nói, cậu ta đã có thể qua cửa thì... chắc cũng có thể dạy nhỉ?
Anh ta nhặt hai tấm thể trên mặt đất lên, đang chuẩn bị huấn luyện một lần nữa thì nghe thấy Tần Man nói: “Cậu không cần nhặt hai tấm thẻ đó, cứ đứng như vậy đi.”
“Hả? Thế nhưng... Thế nhưng chẳng phải huấn luyện viên nói phải kẹp tấm thẻ mới được sao?” Trần Quần hơi nghi hoặc hỏi.
Tần Man lấy hai tấm thẻ đi, nói với ngữ khí lãnh đạm: “Bây giờ tôi đang huấn luyện cậu, không phải anh ta.”
Trần Quần thấy sắc mặt cậu khó coi thì biết mình lại nói sai rồi, rụt đầu lại, liên tục đồng ý: “Ừm.”
“Đứng vững.”
Tần Man ra lệnh, Trần Quần lập tức đứng thẳng người.
Lúc này tia sáng cuối cùng của trời chiều hoàn toàn biến mất trong tầng mây, chiều tà dần dần buông xuống.