Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 36: Ngạo mạn quá thể (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngữ khí bình thản của Tần Man khiến Khổng Nghĩa nổi nóng: “Cho nên cậu liền kêu ngừng? Cậu là huấn luyện viên sao? Cậu có tư cách hô ngừng sao?”

“Huấn luyện viên cũng không có tư cách bắt một tân binh chạy gần 30 km trong một buổi chiều.”

Đối với tân binh mà nói, đây là chuyện vô cùng quá sức.

Huống chi cô phát hiện Trần Quần đã có dấu hiệu thiếu dưỡng khí, anh ta đã không chịu đựng nổi, nếu tiếp tục chạy nữa thì rất có khả năng anh ta sẽ trực tiếp đột tử trong sân huấn luyện.

“Bây giờ cậu đang chất vấn tôi sao?” Khổng Nghĩa nghe thấy lời cậu nói thì lập tức dựng lông mày lạnh giọng hỏi.

Tần Man ngước mắt, lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi sau đó gật đầu: “Đúng, tôi đang chất vấn anh.”

Sự thẳng thắn của cô khiến đám người này trợn tròn mắt.

Ngay cả Hứa Cảnh Từ cũng nhíu mày.

Chất... vấn?

Tần Man chất vấn huấn luyện viên?

Sau mấy giây yên lặng như tờ, Khổng Nghĩa nhịn xuống cơn giận, cắn răng gằn từ chữ hỏi: “Cậu nói cái gì?”

“Tư thế hành quân của cậu ấy xảy ra vấn đề, chẳng lẽ không phải do anh không dạy tốt sao? Vì sao chỉ biết phạt cậu ấy mà không dạy cậu ấy.” Ngữ điệu của Tần Man vẫn bình tĩnh như vậy, tuy nói là hỏi lại nhưng trong lời nói hoàn toàn là ý khẳng định.

Đến mức mấy người đang nghỉ ngơi cách đó không xa đều kinh hãi đến mức tròng mắt sắp rơi xuống mặt đất.

“Mẹ nó! Tiểu tử Tần Man này phách lối quá, lần trước chống đối thì thôi, hôm nay còn trực tiếp chất vấn huấn luyện viên, trâu bò quá!”

“Ngạo mạn quá thể!”

“Bây giờ tôi cơ bản có thể xác định đầu cậu ta bị đụng hỏng thật rồi.”

Mà lúc này, Khổng Nghĩa đứng bên cạnh cảm thấy mình sắp tức điên, giận quá hóa cười ha ha: “Tôi không dạy tốt? Được, vậy cậu dạy thử cho tôi xem đi.”

“Được.” Tần Man gật đầu đồng ý.

Khổng Nghĩa: “...”

Thấy bầu không khí căng thẳng đến mức sắp ngạt thở, lúc này Trần Quần bên cạnh vẫn luôn im lặng chợt yếu ớt mở miệng: “Hay là... bỏ đi, Tần Man. Chuyện này vốn không liên quan gì đến cậu, cậu đừng dính vào thì hơn.”

“Nghe thấy chưa, người ta cũng không yên tâm về cậu kìa.” Khổng Nghĩa hừ lạnh một tiếng.

Tần Man không thèm nhìn Trần Quần lấy một cái, trực tiếp nói với Khổng Nghĩa: “Tôi có thể qua cửa thì cũng có thể dạy.”

“Nếu như cậu dạy không tốt thì sao?”

“Thì tôi sẽ chạy thay cậu ấy quãng đường còn lại.” Tần Man dửng dưng nhìn Khổng Nghĩa, nói thêm một câu: “Gấp bội.”

Khổng Nghĩa nghe xong thì cười khẩy một tiếng: “Được, có cốt khí! Vậy tôi đợi cậu!”

Sau đó liền xoay người dẫn những người còn lại đi ăn cơm, chỉ để lại hai người bọn họ ở sân huấn luyện.

Chờ đến khi đám người kia đi hết, lúc này Trần Quần mới đặt mông ngã ngồi xuống sân huấn luyện, thở phì phò từng hơi.

“Thực ra chuyện này thật sự không liên quan gì đến cậu, cậu thật sự không cần thiết phải dính vào.” Sau gần một phút đồng hồ, anh ta mới mở miệng nói một câu như vậy.

“Có liên quan đến tôi. Bởi vì cậu mà tối nay có thể tôi không có cơm ăn.” Tần Man vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ, sau khi thấy sắc mặt anh ta dần trở lại bình thường thì lúc này mới đưa tay trực tiếp bắt lấy tay Trần Quần, định kéo anh ta dậy.

Nhưng cô quên bây giờ mình đã không còn là Tần Mãn có thể lấy một địch mười kia nữa, mà là một Tần Man đến cả leo tường cũng khó như lên trời, bởi vậy khi kéo Trần Quần cô suýt nữa ngã nhào.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)