Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 35: Đúng, tôi đang chất vấn anh! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Giải quyết xong những người này, Tần Man dời ánh mắt nhìn về phía đội ngũ.

Lúc này đã lục tục có thêm nhiều người hoàn thành huấn luyện, trên cơ bản chỉ còn mấy người nữa là có thể kết thúc.

Tất cả mọi người đều kết thúc trong vòng không quá nửa tiếng, sau đó ngồi đợi ăn cơm.

Nhưng điều bất ngờ là, nửa tiếng sau tất cả mọi người đã nghỉ ngơi dưới bóng cây, duy chỉ có một mình Trần Quần còn đứng ở đó.

“Trần Quần, rốt cuộc cậu làm gì đó! Đây đã là lần thứ ba rồi, ngay cả nửa tiếng cũng không thể kiên trì, cậu định không ăn cơm tối, đứng đến chết mới thôi à?” Khi nhìn thấy tấm thẻ lại rơi xuống khỏi tay Trần Quần, cuối cùng Khổng Nghĩa cũng không chịu nổi, tức giận răn dạy.

Bị mắng, Trần Quần hơi sợ hãi trả lời: “Báo… Báo cáo huấn luyện viên, tôi... Tôi không cố ý…”

“Không cố ý? Chẳng lẽ cậu còn cố ý chắc? Lập tức chạy cho tôi!”

“Rõ!”

Được Khổng Nghĩa ra lệnh, Trần Quần lập tức chạy về phía đường chạy.

Mới chạy nửa tiếng mà Trần Quần đã mệt mỏi vô cùng, cơ bản là lê chân trên mặt đất chứ không phải đi.

Dù sao cũng đã bị phạt ba lần, hơn nữa mỗi lần phạt đều tăng gấp đôi, đối với một tân binh như Trần Quần mà nói thì cơ thể cơ bản đã đến cực hạn.

“Còn lề mà lề mề cái gì, có phải còn muốn phạt hay không!” Khổng Nghĩa đứng ở đó nhìn dáng vẻ Trần Quần đã sắp muốn tắt thở đến nơi, giận không chỗ phát tiết.

Đến cả Tần Man cũng có thể qua trong một lần duy nhất, thế mà những tiểu tử này lại bị phạt ba phen mấy bận.

Đặc biệt là Trần Quần này, không biết hôm nay làm sao mà không đứng nổi một cái tư thế quân đội!

Bị chịu huấn luyện, Trần Quần rơi vào đường cùng, chỉ có thể cắn răng đầu đầy mồ hôi tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là tốc độ càng ngày càng chậm…

“Cậu chưa ăn cơm à! Nhanh lên!”

Khổng Nghĩa thấy toàn bộ sân huấn luyện chỉ còn lại người lớp bọn họ, mặt trời chiều ngả về tây, trong lòng dĩ nhiên càng thêm bốc hỏa.

Trước kia vẫn luôn bị Tần Man cản trở, bị huấn luyện viên lớp khác cười nhạo, bây giờ vất vả lắm Tần Man mới qua cửa, kết quả lại lòi ra một Trần Quần!

Khổng Nghĩa đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Quần, phát hiện anh ta đi với tốc độ như rùa thì lập tức nổi giận: “Nhanh lên, có phải muốn tất cả mọi người chờ một mình cậu hay không! Với năng lực này thì các cậu bảo tôi giao mặt mũi cho các cậu kiểu gì...”

Anh ta nói được nửa câu thì không nói nữa mà tiếp tục giận dữ mắng mỏ Trần Quần.

Bị răn dạy như vậy, tốc độ của Trần Quần quả thực nhanh một chút, nhưng đáng tiếc rằng không vượt quá một phút đồng hồ.

Hơn nữa Tần Man phát hiện chân Trần Quần bước không vững, sắc mặt và môi đều hơi trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, nhìn không ổn cho lắm.

Cô nhíu mày, lập tức đứng lên đi về phía đường chạy huấn luyện.

Tất cả mọi người thấy động tác của cô thì không khỏi kỳ lạ.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Khổng Nghĩa cũng thế.

Tiếp theo, bọn họ thấy Tần Man ngăn Trần Quần lại: “Đừng chạy nữa, duy trì nhịp thở, chạy một vòng.”

“Hả?” Trần Quần sững sờ tại chỗ.

Anh ta không nghe lầm chứ?

Tần Man để anh ta đừng chạy?

“Tần Man, tiểu tử cậu đang làm gì thế! Tôi có bảo cậu ta dừng lại sao?!”

Khổng Nghĩa nói xong thì cũng bước nhanh về phía hai người bọn họ.

“Nếu còn tiếp tục chạy nữa thì cậu ta sẽ xảy ra chuyện mất.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️