Nhưng ai mà biết, một giây sau đó, bên trong cánh cửa kia vang lên tiếng cười khẽ, mỉa mai của Cố Kiêu Nam: “Chết thì cũng chết rồi, lúc đầu lại liều mạng tìm cậu ta như vậy, còn chẳng phải là vì thứ cậu ta đang nắm trong tay hay sao. Chỉ sợ tên này cho tôi vạch ra, không ngờ kết quả tốt vậy, chết ngay.”
Những lời này làm cho bước chân rời đi của Tần Man có chút ngưng trệ.
Âm thanh bên trong cửa vẫn tiếp tục truyền ra.
“Thật ra thì tương đối phiền phức, cậu ta vừa chết, kế hoạch loạn hết cả, ngay cả cây bút thu âm cũng tìm không được. Lỡ như bị truyền ra thì tôi sẽ tiêu.”
“Ai biết cậu ta nghĩ gì, bất quá tôi sẽ mang số hàng kia báo lên mà thôi, nói xem cậu ta có cần so đo như vậy không, còn nói tôi theo đến để giám sát cho ông chủ. Lúc đó tôi đã nói hết rồi, cùng cậu ta chia bốn sáu, thậm chí là năm năm. Cậu ta không muốn, nhà nghèo như thế thật là làm đầu óc ngu muội.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây