Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 34: Đúng, tôi đang chất vấn anh! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Có người thứ nhất, dĩ nhiên là có người thứ hai và người thứ ba...

Người trong đội ngũ dần dần ít đi.

Người trên đường chạy ngược lại nhiều hơn.

Khổng Nghĩa mắt nhìn mấy người còn lại, kết quả phát hiện Tần Man thế mà còn ở trong đội ngũ.

Tên nhóc này không hề làm rơi tấm thẻ?

Rất không có khả năng!

Trong đội ngũ bất cứ kẻ nào cũng có thể rơi tấm thẻ, nhưng Tần Man lại không hề rơi lấy một lần... điều này cũng có chút vấn đề.

Khổng Nghĩa nhíu lông mày, quyết định trong thời gian kế tiếp sẽ nhìn chằm chằm vào cậu ta thật kỹ.

Kết thúc ba giờ, Khổng Nghĩa không thể không thừa nhận tấm thẻ trong tay Tần Man quả thực không rơi xuống.

Từ sau khi về quân đội thì tiểu tử này giống như biến thành một người khác, kỳ lạ không diễn tả được.

Nhưng có thể thay đổi đã là không tệ rồi.

Cuối cùng Khổng Nghĩa nhìn Tần Man, sau đó nói với mấy người vẫn đứng ở đó: “Ai không rơi tấm thẻ lần nào thì có thể đi nghỉ ngơi, người khác tiếp tục.”

Kết quả là, trong đội ngũ lục tục có bốn năm người đi ra ngoài.

Trong đó có cả Tần Man.

Mọi người nhìn thấy Tần Man không làm rơi tấm thẻ, nghỉ ngơi trong thời gian quy định thì trợn cả mắt lên!

Không thể nào?

Tần Man qua cửa sao?

Bọn họ nhìn Tần Man đi từng bước ra khỏi đội ngũ mà Khổng Nghĩa không hề phản đối thì hiểu ra.

Cậu ta thật sự qua cửa rồi!

Lần này càng kích thích ý chí phấn đấu của đám người kia.

Người trước giờ luôn là quả tạ trong đội như Tần Man có thể qua cửa trong một lần duy nhất thì không có lý do gì mà mấy người bọn họ không thể qua cửa!

Ngay sau đó cả đám đều ưỡn thẳng người và duỗi cánh tay, năm ngón tay ép sát vào quần, kẹp tấm thẻ ở bên trong.

Về phần Tần Man, cô lê hai chân hơi cứng ngắc khó khăn đi đến dưới bóng cây, cố ý tìm một bãi đất trống cách mấy người kia một khoảng rồi ngồi xuống.

Thái độ xa cách của cô không khiến mấy người kia không nghĩ nhiều, dù sao trước kia bọn họ cũng chỉ sợ tránh không kịp quả tạ này.

Nhưng ánh mắt mấy người kia vẫn dừng trên người Tần Man.

“Tiểu tử này được đấy, thế mà có thể chống đỡ nổi.”

“Đúng vậy, cảm giác sau khi đụng đầu thì cậu ta giống như bình thường rồi.”

“Cậu cũng thấy như vậy à? Tôi còn tưởng rằng chỉ có mình tôi thấy như vậy đấy.”

“Nếu quả thật như vậy thì tiểu tử này đúng là có phúc trong họa.”

“Không phải cậu ta có phúc trong họa mà là chúng ta có phúc trong họa, cuối cùng cũng không cần bị liên lụy chịu huấn luyện nữa.”

Mấy người nghe vậy thì nhao nhao gật đầu đồng ý, đồng thời lại nhìn về phía Tần Man cách đó không xa.

Ánh mắt mấy người kia không hề kiêng dè, Tần Man ngồi ở đó đột nhiên chậm rãi nghiêng đầu, lãnh đạm liếc nhìn bọn họ: “Đẹp không?”

Đám người kia lập tức sửng sốt.

Đẹp… đẹp không?

Ai?

Tần Man sao?

Tôi nhổ! Một đứa con trai mà lại hỏi câu hỏi này!

Vừa nói cậu ta đụng đầu liền chuyển biến tốt, thực ra là đụng đầu đến mức ngốc rồi?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người lười tiếp tục, ai nấy đều ăn ý thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước, không tiếp tục để ý Tần Man nữa.

Nhìn thấy bọn họ bày ra dáng vẻ không muốn để ý mình, Tần Man biết đám người này hiểu lầm rồi.

Nhưng không quan trọng, dù sao cô cũng không hy vọng đám người này nhìn chằm chằm rồi xoi mói mình.

Sự tồn tại của cô không phải là thứ để đám tân binh này tùy tiện đánh giá.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️