Cô nằm bên cạnh Cố Kiêu Nam nghe anh nói như vậy, không kiềm được mà nhớ đến lần trước anh ta làm sao có thể chĩa súng vào mình và đuổi mình ra khỏi xe.
Anh ta nằm nghiêng đầu, nhìn cô như kiểu sắp hết sức chịu đựng, cuối cùng suy nghĩ một chút, rút tay lại.
“Được rồi, không cho thì không cho, xem cậu ích kỷ như thế kia, chỉ có tôi là dễ nói chuyện với cậu, nếu là người khác thì sớm đã ném cậu ra ngoài rồi.” Cố Kiêu Nam đứng dậy, lấy lại chiếc áo khoác lúc nãy ném trên ghế salon, sau đó dùng làm chăn trùm lên người.
Tần Man nhìn anh không có cử động gì nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Một giây sau, Cố Kiêu Nam thình lình mở miệng: “Cậu đấy, tính cách như vậy, mấy người ở cùng cậu chắc cũng chịu khổ sở không ít.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây