Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều.

Chương 33: Huấn luyện còn chơi bài poker? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Buổi sáng mùa hạ thời tiết mát mẻ, mặt trời nóng nhưng không đến mức đến chói chang, nhưng đến xế chiều, nhiệt độ không khí lên cao, vừa khéo vô cùng nóng bức.

Đám người xung quanh nghe thấy phải đứng ba giờ, khuôn mặt mừng rỡ lập tức xụ xuống.

Ba giờ, chân liệu có tàn luôn không!

Chuyện này dễ dàng chỗ nào chứ!

Nhưng đám người này giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tủi hờn căn cứ vào mệnh lệnh của Khổng Nghĩa mà xếp hàng đứng vững.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua.

Mặt trời trở nên càng chói hơn.

Đã là thời tiết mùa hạ, ánh nắng buổi chiều đủ để phơi nóng da đầu lên.

Từng giọt mồ hôi dày đặc trượt xuống từ trên trán.

Cảnh trên sân huấn luyện nhìn từ trong mắt Tần Man, lại có sóng nhiệt chiết xạ, khiến cho cảnh vật đều trở nên bị bóp méo.

Cô cảm giác mình như bị nhét vào một cái lò khép kín, mồ hôi trượt xuống từ trán, nhỏ vào trong mí mắt, có hơi đau, cơ thể theo thời gian như đang dần bốc hơi, quần áo phía sau đã sớm ướt đẫm, khô lại ướt.

Còn có một tiếng nữa, phải kiên trì lên.

Tần Man mặc niệm đối với mình ở trong lòng, đột nhiên liền nghe thấy cách đó không xa Khổng Nghĩa nghiêm khắc gào thét.

“Ai cho cậu cử động! Tôi đã nói không được nhúc nhích dù chỉ một chút! Có phải nghe lời của tôi vào tai này ra tai kia hay không!”

“Lưu Văn Viễn cậu lại muốn làm gì! Lắc cái gì mà lắc, làm như tôi không thấy sao?!”

“Tạ Hầu cậu chớp mắt cái gì, nơi này không có con gái, nháy mắt cũng vô dụng!”

Câu nói này khiến các tân binh đứng ở nơi đó nghe xong không khỏi nở nụ cười, nhưng lại sợ Khổng Nghĩa biết được sẽ mắng mình, cho nên ai ai cũng liều mạng nín cười, kìm nén đến nỗi thân thể hơi run lên.

Khổng Nghĩa nhìn ở trong mắt, lúc này anh ta cũng không khiển trách, chỉ đứng ở nơi đó, nói: “Xem ra tâm tình các cậu không tệ a, thế mà còn cười rảnh rỗi.”

Câu này lập tức làm cho trong lòng tất cả mọi người xiết chặt.

Chỉ cảm thấy Khổng Nghĩa có thể lại muốn giở trò gì.

Mà trên thực tế, hoàn toàn chính xác, anh ta lại giở trò.

Đã nhìn thấy anh ta lấy ra một bộ bài poker từ trong túi.

Đây là ý đợi lát nữa huấn luyện kết thúc, cùng nhau đánh bài poker sao?

Ngay khi tất cả mọi người thấy kỳ lạ, chỉ thấy Khổng Nghĩa cầm bài poker đi tới trước mặt tân binh thứ nhất, sau đó rút ra hai tấm bài: “Cầm lấy!”

Người lính mới kia không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể làm theo lời anh ta nói đã.

Đợi đến khi Khổng Nghĩa phát xong tất cả bài poker mới nói với đám tân binh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc ở đây: “Tấm thẻ rơi một lần, năm cây số, hai lần mười cây số, cứ thế mà suy ra.”

Rơi một lần, năm cây số, còn... Còn cứ thế mà suy ra?!

Câu nói này lập tức làm cho tất cả mọi người đều lên tinh thần, nắm tay kéo căng quá chặt chẽ, sợ làm rơi bài poker.

Có điều thời gian một lúc lâu, cánh tay kéo căng liền rất nhanh trở nên vừa xót vừa tê, có ít người thực sự không nhịn được muốn buông lỏng một chút, kết quả tự nhiên không cần nói nhiều.

“Năm cây số.” Khổng Nghĩa vừa nhìn thấy tấm đó rơi xuống, nói với người đó: “Bản thân tự giác một chút, đừng để tôi thúc.”

Tân binh đáng thương kia nhăn khuôn mặt lại, ủ rũ cúi đầu nhìn thoáng qua tấm thẻ trên đất, bất đắc dĩ quay người đi về phía đường băng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️