Có điều anh ta cảm thấy Tần Man đã biết, mà mình đã chiêu, cho nên cũng không có gì phải sợ, dứt khoát cũng liền thừa dịp thời gian trống cũng xin lỗi với Tần Man.
“Thật xin lỗi, Tần Man.”
Anh ta nói rất thành khẩn, đối với điều này Tần Man ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Hiển nhiên rất rõ ràng tại sao anh ta muốn xin lỗi.
Khổng Nghĩa nhìn thấy Tần Man cứ không lạnh không nhạt ừm một tiếng xem như đáp lại như vậy, cứ cảm thấy không quá dễ chịu, phản ứng này và tư thái cũng không giống như cảm giác giữa chiến hữu cùng cấp, ngược lại càng giống như cấp trên cấp dưới.
Nhưng ngại chuyện này đúng là Tạ Hầu làm không đúng, Khổng Nghĩa cũng không nói gì nữa, chỉ tạm thời đuổi người trở về trước, nhưng giữ một mình Tần Man ở lại.
Trong phòng bầu không khí trong yên tĩnh mang theo chút xấu hổ.
Khổng Nghĩa ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí hơi có chút kỳ quái này, nói: “Chuyện này đã không phải do cậu làm, lúc ấy vì sao không nói ra, như này... Cũng không cần bị phạt chép.”
“Ngươi không làm sai, tôi muốn nói gì.” Tần Man đứng ở đó, sắc mặt lãnh đạm tiếp tục nói: “Anh phạt tôi, là bởi vì tôi không làm việc theo quy củ, không liên quan đến cái khác.”
Không biết vì sao bị Tần Man nói kiểu này, trong lòng Khổng Nghĩa thì càng chột dạ.
Thật ra, vẫn có chút liên quan...
“Nhưng vì sao cậu không nói chuyện rõ ràng.” Khổng Nghĩa vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Từ đầu tới cuối Tần Man không hề chủ động đề cập đến chuyện này cậu ta bị oan uổng.
Nếu như không phải bản thân Tạ Hậu chủ động đến thuyết minh, chỉ sợ chuyện này sẽ trôi qua như vậy.
Nhưng đối với điều này Tần Man cũng trả lời rất khẳng định: “anh ta sẽ đến giải thích.”
“Dựa vào cái gì cô cho rằng như vậy?”
Khổng Nghĩa hiển nhiên không rõ tự tin của cậu ta từ đâu tới.
Tần Man đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn Khổng Nghĩa, nói: “Cậu ta tới, chính là chứng minh tốt nhất.”
“... Vậy nếu như cậu ta không đến thì sao?”
Đối mặt với hành vi đánh vỡ nồi đất hỏi đến tột cùng này của Khổng Nghĩa, Tần Man chỉ nói một câu: “Tôi sẽ không để cho mình chịu oan ức.”
Dáng vẻ chắc chắn khiến Khổng Nghĩa nhất thời có chút nghẹn lời, nhưng cuối cùng vẫn thả cô trở về.
Sau đó vào nửa tháng sau, Tần Man dựa theo lời nói của đám người kia chính là đầu óc đại khái đụng hư.
Cả người tựa như thoát thai hoán cốt vậy, mặc dù thể năng vẫn yếu như vậy, vẫn cản trở lớp, nhưng lại không còn là đồ mè nheo động một chút lại dán lấy Hứa Cảnh Từ, thậm chí bị huấn luyện viên mắng một lần liền sẽ khóc thút thít nữa.
Cô sẽ tự mình cố gắng ăn thêm đồ ăn luyện tập, mỗi ngày sẽ dậy sớm đúng giờ, ngay cả tính tình cũng thu bớt đi nhiều.
Ban đầu người chung quanh đều dùng một loại thái độ yên lặng theo dõi biến chuyển quan sát, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn hắn liền phát hiện Tần Man thật sự có thay đổi, thái độ đối với cô dĩ nhiên cũng tốt hơn nhiều.
Có điều thái độ của Tần Man đối với bọn họ cũng không có bất kỳ thay đổi nào, đối xử với tất cả mọi người như nhau, không có quá nhiều nhiệt tình, nhưng cũng không đến mức coi thường bọn họ, lời nên nói, chuyện nên làm đều sẽ hoàn thành.
Vốn cho rằng thời gian có thể cứ trôi qua bình an vô sự như vậy, kết quả ngày nào đó vào tầm trưa Lưu Văn Viễn vội vàng xông vào từ bên ngoài.
“Này này này, tin tức lớn, tin tức vô cùng lớn!”