Cố Kiêu Nam tựa vào nơi đó, miệng lại lần nữa cắn thuốc lá, “Tôi còn không đủ bảo vệ cậu? Cậu cướp hàng hóa, tôi tự mình nhìn chằm chằm, cậu bị Đường Nghĩa hoài nghi, tôi dũng cảm đứng ra. Đủ bảo vệ, cha mẹ tôi cũng chưa bảo vệ như vậy.”
“Tôi không cần anh bảo vệ.”
Hơn nữa anh bảo vệ khẳng định cũng mang theo mục đích của mình.
Cố Kiêu Nam nở nụ cười châm biếm, “Hắc! Cậu tiểu tử này qua cầu rút ván, tá ma giết lừa! Lương tâm đâu!”
“Bị lừa ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây